Liệu Nguyên

Chương 1: Chương 1: “Nằm chiêm bao mộng cũ, tỉnh lại đã sang năm.”




Đêm giao thừa.

Giao thừa định trước là đêm đoàn viên, ô cửa sổ nhà nào cũng tỏa ra ánh sáng ấm nồng.

Đào Hiểu Đông về đến nhà mở cửa ra, hơi ấm trong nhà phả vào mặt. Hai cậu nhóc ngồi trên sofa vừa ăn trái cây vừa xem tivi. Nghe thấy anh trở về, dáo dác nhìn ra ngoài cửa, một cậu nhóc cười tươi rói gọi một tiếng “Anh à”.

Nói là trẻ con, thực ra chỉ là trong mắt Đào Hiểu Đông mà thôi, chứ cũng đã là học sinh cấp ba mười sáu mười bảy tuổi đầu, cái tuổi lỡ nhỡ không lớn cũng chẳng nhỏ.

“Ngoài trời lạnh lắm ạ?” Cậu bé mở miệng nói có làn da trắng nõn, mặc bộ áo ngủ nhung mượt, chân đi đôi tất dày. Cậu đi về phía Đào Hiểu Đông, Đào Hiểu Đông đưa tay cho cậu, cậu bèn đi tới sờ nắn.

Cậu sờ lòng bàn tay, rồi sờ tới mu bàn tay, khẽ than lên một tiếng: “Ôi, lạnh quá.”

Đào Hiểu Đông rụt tay về, cọ cọ mu bàn tay lên cánh tay cậu, đổi đôi dép đi trong nhà, không để ý nói rằng: “Cũng tàm tạm, không lạnh lắm.”

Cậu chàng nắm lấy tay Đào Hiểu Đông mà xoa xoa, quay đầu nói với cậu bé ngồi bên kia sofa: “Nấu sủi cảo đi.”

Cậu bé da đen đầu đinh ngồi bên kia sofa đáp “vâng”, đứng dậy đi vào phòng bếp.

Đây là căn nhà của Đào Hiểu Đông, trong trong ngoài ngoài cũng chỉ có ba người này.

Cậu bé ngồi cạnh là em trai anh, Đào Hoài Nam. Cậu bé cũng xem như an tĩnh, da trắng nõn, cũng rất gầy, đôi mắt luôn điềm nhiên bình tĩnh.

―― Đôi mắt mù nhưng rất đẹp.

Còn cậu bé lúi húi nấu sủi cảo trong bếp kia Đào Hoài Nam nhặt về năm lên tám.

Mùa đông khắc nghiệt mà thằng bé ở trần, nửa thân dưới bị đánh tím xanh, cậu bé giành lấy cốc sữa bò nóng trong tay Đào Hoài Nam. Bởi động tác quá mạnh, sữa bắn lên người Đào Hoài Nam.

Đó cũng là mùa đông năm ba mẹ Đào Hiểu Đông và Đào Hoài Nam qua đời, Đào Hiểu Đông mang tro cốt về nhà. Ngôi làng nghèo nhưng đẹp lắm, đó là nơi Đào Hiểu Đông lớn lên, nhưng đấy lại là lần đầu tiên Đào Hoài Nam đặt chân tới.

Đào Hoài Nam bị giật đồ, sữa bắn lên người, cậu giật nảy mình. Cậu không nhìn thấy gì cả, chỉ biết bàn tay đụng vào tay mình vừa thô ráp lại vừa lạnh lẽo. Một ông chú ở quê đứng sau lưng quát to một tiếng, nghe giọng cũng thấy không nỡ lòng. Không biết ai tìm quần cho cậu bé kia, sợ cậu bé bị lạnh cóng.

Lúc đó Đào Hoài Nam nghe thấy xung quanh vang lên những tiếng ồn ào nhỏ vụn, cậu bé cóng đến mức răng va cầm cập vào nhau, đứng ngay bên cạnh cậu. Đào Hoài Nam cởi giày ra, đá về phía bên cạnh. Cậu bé thấp hơn cậu một chút, đôi mắt Đào Hoài Nam không có tiêu điểm, vẫn nhìn chòng chọc vào một điểm hư vô phía trước, cằm hơi nghiêng nghiêng, cất giọng nói mang theo âm mũi vì vừa bị cảm: “Cậu đi vào đi.”

Sau đó Đào Hoài Nam được Đào Hiểu Đông bế đi, bế về phòng đi đôi giày khác.

“Nấu nhân bánh gì vậy?” Đào Hoài Nam ngồi ngay ngắn vào bàn ăn, Đào Hiểu Đông vẫn còn đang ngồi bên cạnh gửi tin nhắn thoại với người khác, Trì Sính bưng sủi cảo ra, Đào Hoài Nam hỏi vậy.

Trì Sính đặt sủi cảo xuống, cất tiếng trả lời: “Thịt dê.”

Đào Hoài Nam đưa tay ra sờ, bị Trì Sính đẩy ra, đập “bộp” một cái vào tay.

“Em rửa tay rồi.” Đào Hoài Nam chau mày xoa xoa mu bàn tay.

Trì Sính xoay người vào phòng bếp tiếp tục nấu sủi cảo, vừa đi vừa nói: “Bỏng tay bây giờ.”

Sủi cảo vừa nấu xong vẫn còn bốc hơi nghi ngút, Đào Hoài Nam không kiên trì sờ nữa, đĩa sườn đặt bên cạnh bị cậu nhón lấy mấy miếng.

Đào Hiểu Đông nói chuyện xong đi rửa tay, quay về thấy Đào Hoài Nam đang lén lút sờ sủi cảo. Anh cười cười quay đầu gọi với vào trong bếp “Khổ ca.”

Trì Sính đáp lời.

Đào Hoài Nam ra dấu “suỵt” với anh trai mình, bảo anh đừng tố cáo.

Thế là Đào Hiểu Đông cười cười vào trong phòng bếp, “Lát đừng quên mang giấm ra.”

“Lấy ra rồi.” Trì Sính nói.

“Thấy rồi.” Đào Hiểu Đông ngồi xuống.

Hầu như giao thừa nào cũng như vậy, hai cậu nhóc một anh lớn. Cần bắn pháo thì vẫn phải bắn, cần ăn sủi cảo vẫn phải ăn. Chỉ là mấy năm trở lại đây không cho bắn pháo, hai cậu nhóc bớt đi một thú vui.

Giao thừa năm ngoái Đào Hoài Nam ăn sủi cảo xong ngồi ngoan trên sofa, không được đốt pháo thì không có gì để chơi cả. Trì Sính muốn dẫn cậu xuống tầng lén đốt hai quả pháo, bị Đào Hiểu Đông cản lại, trong khu dân cư có nhân viên tuần tra, đừng gây phiền phức cho người ta.

Sau đó Trì Sính kéo Đào Hoài Nam ra ban công, mở cửa sổ ra, gió lạnh thốc vào mặt giống như khi xuống tầng. Đào Hoài Nam cuộn kín mít, đội mũ đeo khăn quàng, Trì Sính nắm tay cậu, dẫn cậu bật lửa lên, làm động tác đốt pháo.

Bật lửa kêu rắc một tiếng, mấy giây sau bên cạnh phát ra tiếng “Đùng đoàng”.

Lúc đó Đào Hiểu Đông ở phòng khách, nghe thấy tiếng thì giật nảy mình, tưởng hai cậu nhóc làm trò gì. Ai dè lúc ra ban công nhìn, Trì Sính ngẩng đầu ra dấu “suỵt” với anh.

Không biết Trì Sính mang loa ra ban công từ lúc nào, nối với điện thoại cậu, Đào Hoài Nam châm lửa, cậu bật âm thanh. Đào Hoài Nam không biết cậu làm gì, nhưng cũng chơi vui lắm, dù sao trước đó cậu cũng chỉ nghe thấy tiếng mà thôi, hai người chơi vui vẻ ngoài ban công hơn một tiếng trời.

Đào Hiểu Đông cũng dựa vào ban công nhìn hơn một tiếng trời.

Năm nay Đào Hiểu Đông không định để hai cậu nhóc chơi vậy nữa, niềm vui nhỏ bé này cũng dễ thỏa mãn mà.

Ăn sủi cảo xong, Đào Hiểu Đông nói với hai cậu nhóc: “Cứ để đó, mai dọn sau, mặc quần áo vào đi.”

Đào Hoài Nam chớp mắt: “Đi đâu vậy ạ?”

Đào Hiểu Đông đã khoác áo vào được một nửa, vừa khoác vừa nói: “Đừng hỏi nữa, mau mặc vào đi.”

Trì Sính nhanh chóng mặc đồ, sau đó giúp đỡ Đào Hoài Nam, mặc áo khoác, đội mũ đeo găng tay, quen quá rồi nên chỉ mất hai phút là xong việc.

Tối nay Đào Hiểu Đông lái xe, dẫn hai cậu nhóc và một hộp pháo, lái xe ra vành đai. Ngoài vành đai có không ít người bắn pháo hoa, ra nội thành là trên trời cao rộn ắp âm thanh vui vẻ.

Hồi nhỏ Đào Hiểu Đông cũng mê mấy món này, chỉ là sau này lớn lên có nhiều chuyện bận lòng, không còn tâm tình để ý tới nữa. Sau này có tuổi rồi, cảm giác như không còn hứng thú với rất nhiều chuyện.

Đào Hiểu Đông ba mươi tư, là một nghệ thuật gia.

Anh không nhận ba chữ “Nghệ thuật gia” này, lúc người khác gán cho anh cái danh này, Đào Hiểu Đông đều lắc đầu cười, nói mình chỉ là một con buôn.

Anh thuộc nhóm những người đầu tiên trong nước hành cái nghề xăm hình, là thợ xăm đầu tiên đại diện cho Trung Quốc giành giải thưởng trong triển lãm hình xăm, hồi ấy anh hẵng còn trẻ lắm. Trong cái nghề này, anh như cá gặp nước, nhân vật cấp đại sư, xăm một cái hình cũng phải mấy vạn mấy chục vạn, thậm chí còn nhiều hơn.

Đào Hiểu Đông bận rộn, cả năm làm việc không ngừng nghỉ, khoảng thời gian Tết đến xuân về này anh tự cho mình nghỉ ngơi. Hằng năm đều dành thời gian rảnh vào dịp này, để đón Tết cùng Đào Hoài Nam.

Đào Hiểu Đông đã từng nói rất nhiều trong những lần báo chí phỏng vấn. Đừng gọi tôi là đại sư, tôi cũng chẳng phải nghệ thuật gia gì, tôi còn chẳng bằng một người có nghề. Tôi chỉ làm vì tiền, đồ tôi làm đều ám mùi tiền, tôi suy tư luồn cúi âu cũng chỉ vì kiếm tiền. Cho nên đừng tâng bốc tôi, tôi không làm cái gì cho cái nghề xăm này cả, tôi chỉ làm vì chính tôi.

Có người nói anh sống cho “cái tôi”. Xưa giờ Đào Hiểu Đông không hề phủ nhận. Nhưng “cái tôi” của anh so với “cái tôi” của những thợ xăm chân chính thì vẫn quá nhỏ bé, anh chỉ sống thực tế, cắm rễ nơi “cái tôi” thế tục đời thường.

“Mình bắn pháo hay bắn pháo hoa?” Đào Hoài Nam vừa để Trì Sính hướng dẫn mình châm lửa vừa hỏi.

Trì Sính nói: “Pháo hoa.”

Đào Hoài Nam “Ồ” một tiếng: “Pháo hoa hay lắm.”

Trì Sính: “Phí tiền, em cũng có thấy gì đâu.”

“Anh nhìn giúp em mà.” Đào Hoài Nam không để ý cười cười.

“Giờ đang là màu tím.” Trì Sính nói.

“Em không tin, pháo hoa làm gì có màu tím, toàn xanh với chả đỏ.” Pháo hoa bay lên trời rộn vang từng tiếng từng tiếng một, Đào Hoài Nam vừa nghe vừa nói.

Trì Sính ngửa đầu lên nhìn, nói với cậu: “Màu tím thật mà.”

Đào Hiểu Đông nghe hai người nói chuyện, anh cười cười, ra xe mang đồ ra. Lúc quay trở lại hai người họ vẫn còn đang nói màu xanh đỏ tím vàng, Trì Sính bảo: “Giờ đang là màu xanh.”

Đào Hoài Nam vẫn cười bảo: “Em không tin.”

Cậu nói không tin, Trì Sính cũng không giải thích nữa, Đào Hiểu Đông thay cậu ấy bảo: “Xanh thật đấy, nó không lừa em đâu.”

“Mấy người hùa vào lừa em chứ gì.” Đào Hiểu Đông cười cười, cũng ngửa đầu lên nhìn với họ. Pháo hoa nở rộ trên trời cao, lấp lánh ánh lửa xanh lóa mắt, Đào Hiểu Đông xoa đầu Đào Hoài Nam, bởi cậu đang đội mũ nên xoa xoa mũ cậu.

“Em thích ngửi mùi này.” Đào Hoài Nam hít mũi, quay về phía Trì Sính.

Trì Sính nhìn cậu, không nói tiếng nào, cúi đầu xé một mảng vỏ hộp pháo đã đốt, trên vỏ giấy còn dính tro, quơ quơ trước mặt cậu mấy vòng.

Đào Hoài Nam lại hít hà mấy cái, cười bảo: “Người ta tưởng chúng ta thần kinh đấy.”

Một hộp pháo và pháo hoa đủ để Đào Hoài Nam chơi vui vẻ.

Xong xuôi đã tờ mờ sáng rồi, Đào Hiểu Đông phát cho mỗi người một phong bao dày cộp, nói “Chúc mừng năm mới” với nhau, quay về tắm rửa rồi đi ngủ.

Hai cậu nhóc kia cũng tắm rửa, sau đó đánh một giấc.

Ăn sủi cảo đốt pháo mất mấy tiếng mà điện thoại Đào Hiểu Đông có thêm mấy trăm tin nhắn chưa đọc, ngoài nhóm chat chúc Tết ra, cũng hơn mười tin nhắn riêng.

Anh chọn trả lời mấy cái, còn lại thì mặc kệ, bởi mệt mỏi quá rồi, gần như đặt đầu xuống gối là ngủ được ngay.

Có lẽ bởi ngửi mùi pháo cả đêm, cũng có thể bởi bầu không khí đón Tết quá đủ đầy, đêm nay Đào Hiểu Đông mơ một giấc mơ.

Mơ thấy anh hồi nhỏ, chạy loạn khắp nơi với đám trẻ trong thôn. Qua Tết nhặt những quả pháo lẻ không nổ dưới đất đầy ự cả túi quần, ném vào kính nhà khác, ném xuống giếng, ném vào chỗ phân trâu đông đá.

Sau đó lửa bắn vào quần, cả túi pháo suýt chút nữa nổ tung, chỉ suýt chút nữa thôi là nổ rồi.

Sau đó về nhà bị cha tụt cái quần bông thủng lỗ chỗ ra đánh dữ lắm, cả cái mông bầm xanh xanh đỏ đỏ. Trên mặt nhoè nhoẹt nước mắt nước mũi, Đào Hiểu Đông khóc quá trời, khóc như heo bị chọc tiết.

Ba vừa đánh vừa mắng, hỏi có phải anh thấy hai cái đùi này vướng víu không, pháo mà nổ là đôi chân này coi như mất.

Đào Hiểu Đông bị đánh đến phát bướng, ngoác miệng gào khản giọng: “Có nổ hay không cũng không cần ba lo! Ba chỉ biết đánh con ba không phải ba con! Con không có người ba như vậy!”

Ba bị anh chọc tức đến mức bật cười, cũng không biết là bị chọc tức hay là dở khóc dở cười thật, dù sao bàn tay kia cũng không đánh xuống nữa.

Mẹ anh ngồi cạnh vội vã khuyên nhủ ba, sợ anh lại bị đánh.

Ba đạp một cái vào mông anh: “Mày cút mẹ mày đi.”

Đào Hiểu Đông xách quần leo lên giường, nước mũi rơi xuống chăn, lại bị mẹ kéo ra tát mấy cái.

Có vài đứa trẻ sinh ra đã nghịch, nóc nhà nứt chỉ hận không thể chọc cho trời thủng lỗ. Cứ dăm ba hôm Đào Hiểu Đông lại bị đánh, đã trở nên lì đòn.

Tết xuân giao thừa, chào cũ đón mới.

Nằm chiêm bao mộng cũ, tỉnh lại đã sang năm.Lời tác giả:

Chúc mừng năm mới, mai lại là một năm mới rồi. Hy vọng vẫn là một năm bình an với tất cả mọi người.

Năm mới đến rồi, chúng ta cùng nhau đốt pháo nhé.M: Đào Hiểu Đông là một nhân vật từng được nhắc tới trong bộ Hình Xăm. Chính là người mời Chu Tội tới tham gia triển lãm xăm hình. Được nhắc qua ở chương 43 44 45 bộ Hình Xăm cho bạn nào quan tâm.

Mấy tuần trước 39 cập nhật văn án nên mình cũng ngờ ngợ sẽ up vào dịp giao thừa, đêm nay check thấy chị ấy đăng chương mới nên làm luôn cho nóng hổi. Bộ này 39 tạm định là đăng cách ngày.

Như đã nói trước, đây là bộ đổi thụ, mọi người cân nhắc kỹ trước khi đọc.

Chúc mọi người và gia đình một năm mới an khang thịnh vượng, dồi dào sức khỏe và thật nhiều niềm vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.