Lúc gọi món nhân viên phục vụ hỏi họ có kiêng gì không.
Đào Hiểu Đông lập tức nói: “Không ăn gừng.”
Nhân viên cung kính nói: “Được rồi, còn gì nữa không?”
Đào Hiểu Đông nhìn về phía Thang Sách Ngôn, cười hỏi: “Còn gì nữa không?”
Thế mà Thang Sách Ngôn không cười, nghiêm túc nói “Không còn”.
Đào Hiểu Đông uống một ngụm nước, Thang Sách Ngôn cũng nhấp một ngụm, ánh mắt hai người chạm nhau, kìm lòng không đậu cười một tiếng.
Lúc nhân viên phục vụ đi rồi vẻ mặt Đào Hoài Nam hết sức mê man: “Ai không ăn gừng vậy?”
“Tôi.” Thang Sách Ngôn chủ động nói.
Trước đó rõ ràng ngày nào cũng ngồi ăn cùng nhau, khi đó không nghe hắn đề cập tới. Vả lại mấy câu không thích ăn gừng không thích ăn hành tưởng chừng như chỉ trẻ con mới nói được ra. Đó giờ tính tình Thang Sách Ngôn thành thục ổn trọng như vậy, nghe hắn nói ra có cảm giác tương phản mãnh liệt.
“Ồ….” Đào Hoài Nam có phần ngạc nhiên, muốn cười nhưng lại không tiện cười.
“Tôi chỉ thuận miệng nói thôi. Anh trai em không cần nhắc tới như vậy.”
“Anh xem xem, lần trước quên đã đành, lần này sao có thể quên tiếp được?” Đào Hiểu Đông hỏi Thang Sách Ngôn, “Dạo này bận hay rảnh?”
Thang Sách Ngôn nói vẫn ổn.
Hai cậu bé không nói gì, Trì Sính vốn không thích nói chuyện, lúc dùng bữa Đào Hoài Nam cũng không nhiều lời. Thế là một người cắm đầu gắp thức ăn, một người thì ăn. Đào Hoài Nam ăn một miếng ớt ngọt, chau mày lại đụng tay vào Trì Sính. Một lúc sau ăn một miếng rau xanh, lại đụng thêm cái nữa.
Hai người lớn nói chuyện từ nãy đến giờ, bấy giờ Thang Sách Ngôn đột ngột gọi một tiếng “Tiểu Nam”.
Đào Hoài Nam đáp: “Dạ.”
“Không thích ăn à?”
Đào Hoài Nam lập tức cười: “Đâu có đâu.”
“Bắt nạt thằng bé kia.” Đào Hiểu Đông bóc mẽ cậu, “Không ăn thì véo.”
“Vitamin A.” Thang Sách Ngôn hỏi, “Có cần anh nhắc lại với em không?”
“Không cần đâu, em nhớ mà.” Đào Hoài Nam tỏ vẻ ngoan ngoãn, “Em ngoan ngoãn ăn đây, các anh cứ nói chuyện đi.”
Thang Sách Ngôn nói với Trì Sính: “Gắp rau cho thằng bé.”
Thế là Trì Sính cầm đũa gắp rau đưa vào trong bát Đào Hoài Nam, Đào Hoài Nam cụp mắt xuống ngoan ngoãn ăn.
Thang Sách Ngôn nói với Đào Hiểu Đông: “Giờ tôi mới phát hiện Tiểu Nam cũng rất nhiều trò.”
“Mới phát hiện ra à?” Đào Hiểu Đông cười “xùy”, “Con cáo con đấy.”
“Trước đó không nhìn ra.”
Một lúc sau Đào Hiểu Đông lại bảo: “Anh không xem nó là em trai ai à? Em trai em mà có thể ngoan ngoãn một lòng từ trong ra ngoài ấy hả? Cũng tại không nhìn thấy, nếu mà thấy được có lẽ lật tung mái nhà rồi, trẻ con nhà em đều lắm tâm tư.”
Thang Sách Ngôn nghe anh nói vậy thì mỉm cười, nhìn về phía anh hỏi: “Cậu nhiều tâm tư?”
Đào Hiểu Đông cũng nhìn hắn, gật đầu nói: “Nhiều chứ.”
Thang Sách Ngôn nhướng mày: “Nhiều đến đâu?”
Đào Hiểu Đông: “Cũng không đến đâu, còn phải xem dùng thế nào nữa.”
Đào Hiểu Đông nói xong thì cười trước, ngẫm nghĩ một hồi còn bảo: “Nếu muốn hướng về một người thì vẫn đủ dùng.”
Thang Sách Ngôn thu hồi tầm mắt, cầm lấy cốc nước nhấp một ngụm, khẽ gật đầu cười.
Bởi ăn tối trong tuần, hôm sau không phải cuối tuần, mọi người đều có việc riêng, cho nên bữa cơm này cũng không kéo dài lâu. Nhà hàng này cách khu nhà của Thang Sách Ngôn không quá xa, đây cũng là nơi Đào Hiểu Đông cố ý chọn, không để Thang Sách Ngôn tốn quá nhiều thời gian đi đường.
Thực ra Thang Sách Ngôn thường xuyên tới nhà hàng này, chỉ là ban nãy không nói ra.
Lúc thanh toán quản lý nhìn thấy hắn, cất tiếng chào hỏi.
Thang Sách Ngôn lịch sự đáp một tiếng, rất lịch sự rất khách sáo.
Đào Hiểu Đông nhìn hắn chào hỏi người ta, nhớ lại ấn tượng đầu tiên Thang Sách Ngôn để lại cho mình chính là như vậy, con người rất tốt, nhưng lạnh lùng, có khoảng cách. Nghĩ tới đây Đào Hiểu Đông lại không khỏi nghĩ tới Đường Ninh, nhớ tới lần trước Thang Sách Ngôn nói thực ra bên trong họ là cùng một kiểu người.
Đào Hiểu Đông không hiểu rõ Đường Ninh, mấy lần tiếp xúc đều hời hợt không sâu.
Nhưng anh luôn cảm thấy nói vậy không đúng, bọn họ không giống nhau như vậy.
Mấy phút sau Đào Hiểu Đông bắt đầu hối hận. Ban nãy không nên để dòng suy nghĩ phát tán nhanh như vậy, anh không nên nghĩ tới Đường Ninh.
Nghĩ cái gì thì cái đó tới.
Lúc mặt đối mặt với Đường Ninh, ít nhiều gì Đào Hiểu Đông cũng có chút khó xử, cũng không phải anh có vấn đề gì lúng túng, chẳng qua là cảm thấy tình huống người yêu cũ gặp nhau rất khó chịu. Trong sự khó chịu lại mang theo một chút mất tự nhiên khó có thể nói rõ, bên cạnh sự khó chịu lại dâng lên nỗi niềm tiếc nuối xa xăm vì một đoạn tình cảm mười mấy năm tan biến của người khác.
Đương nhiên Đường Ninh và Thang Sách Ngôn cũng nhìn thấy đối phương, hai người nhìn nhau, không ai mở lời trước. Ngoài mặt hai người đều rất trầm mặc, không ai có vẻ ngạc nhiên, cũng không thấy sự xúc động trong đôi mắt ai cả.
Trong lòng có hay không thì không rõ, dù sao ngoài mặt cũng không có. Giống như tất cả đã trôi qua rồi, như một đôi bạn cũ gặp mặt, không có gì khó chịu.
Đào Hiểu Đông mở lời trước, cất tiếng chào: “Bác sĩ Đường.”
Đường Ninh gật đầu chào một tiếng “Sếp Đào”, sau đó nhìn Thang Sách Ngôn gọi một tiếng “Anh Ngôn”.
Tiếng “Anh Ngôn” này gần như khiến ba người mang ba suy nghĩ khác nhau. Nếu tính thêm con cáo con cách đó không xa thì là năm người bốn suy nghĩ.
Thang Sách Ngôn lên tiếng, sau đó hỏi: “Cũng tới đây dùng cơm à?”
“Ừm.” Đường Ninh quay đầu nhìn xe mình, đúng lúc này trên xe có người bước xuống, Đường Ninh nói, “Đồng nghiệp giúp em một việc, em mời cơm.”
Hiển nhiên đồng nghiệp cũng từng gặp mặt Thang Sách Ngôn, giơ tay lên vẫy chào hắn.
Nhìn bộ dạng này xem chừng vẫn chưa biết chuyện họ đã chia tay.
Đường Ninh lại nhìn Thang Sách Ngôn và Đào Hiểu Đông trước mặt, hỏi Đào Hiểu Đông: “Kia là em trai anh à? Trước đó từng nghe anh nhắc tới.”
Đào Hiểu Đông gật đầu: “Ừm, hai đứa em trai tôi.”
“Đều rất đẹp trai,” Đường Ninh cười nhàn nhạt, “Giống anh.”
Đào Hiểu Đông mỉm cười nói “Cảm ơn”.
Nói đến đây thì không còn gì để nói nữa, nói nhiều lại không phù hợp với thân phận lúng túng hiện giờ.
Rất nhiều chuyện thực ra rất trùng hợp, trừ lúc đi hỗ trợ từ thiện ra, Đào Hiểu Đông và Thang Sách Ngôn mới đi ăn cùng nhau có hai lần, vậy mà lúc quay trở về đều bị Đường Ninh bắt gặp.
Chuyện này nếu nói theo hướng huyền học có lẽ là làm người không được ôm suy nghĩ không đứng đắn, tâm bất chính mới thấy không thoải mái.
Nếu nói xa hơn một chút, thì cũng có thể nói là nên để ai trông thấy thì phải trông thấy, tránh cũng không tránh được.
Mọi người nói lời chào tạm biệt, Đào Hiểu Đông và Đường Ninh hẹn gặp lại lẫn nhau, ai cần dùng bữa thì dùng bữa, ai nên đi thì đi.
Gặp cảnh này Đào Hiểu Đông và Thang Sách Ngôn cũng không còn gì để nói, Đào Hiểu Đông tỏ vẻ tự nhiên nói hẹn hôm nào gặp lại.
Thang Sách Ngôn gật đầu “Ừ” một tiếng, cũng nói hẹn gặp lại với hai cậu bé, đoạn bảo Đào Hiểu Đông: “Hai hôm nữa chụp ảnh mắt của cậu bé cho tôi xem thế nào.”
“Nhớ rồi.” Đào Hiểu Đông nói, “Về nhé.”
Hai người tách ra trở về, lúc ấy Đào Hiểu Đông còn cảm thấy tự nhiên, nhưng qua rồi ngẫm lại mới thấy, tự nhiên cái con khỉ mốc. Nếu thật sự tự nhiên thì anh phải nhắc tới Đường Ninh, phải hỏi Thang Sách Ngôn gặp bác sĩ Đường trong lòng có cảm giác gì, thuận thế đẩy một cái, nói sao hai người không trò chuyện thêm.
Anh không nhắc tới câu nào, giống như anh còn khó chịu hơn cả Thang Sách Ngôn.
Trước giờ Đào Hiểu Đông nói chuyện không hề va vấp gì, lần này ngược lại cảm thấy mình hành xử không được trọn vẹn.
Ba ngày sau, mắt của Trì Sính đỡ hơn nhiều, Đào Hiểu Đông chụp một bức ảnh gửi cho Thang Sách Ngôn, bảo rằng: Không sao rồi anh Ngôn.
Anh cố ý gửi vào giờ làm việc, chín giờ sáng là thời điểm bận rộn nhất. Thời gian này có lẽ Thang Sách Ngôn đang làm phẫu thuật hoặc đi khám bệnh, hắn không động vào điện thoại.
Cho nên tin nhắn này buổi sáng Thang Sách Ngôn không trả lời, qua mười hai giờ trưa mới nhắn lại: Hồi phục rất tốt.
Đào Hiểu Đông ăn cơm xong đang gặm dưa, nhìn điện thoại, không trả lời, cất vào trong túi.
Ăn liên tục ba miếng dưa, Đào Hiểu Đông súc miệng rồi lau miệng, lên tầng vẽ hình.
Sự tình một khi không còn trọn vẹn, là khi lộ quá nhiều mánh khóe. Trong một mối quan hệ thoải mái, vừa phải rất quan trọng. Nói đùa đến mức độ ấy, cũng là đôi bên ngầm hiểu ý ngầm đồng ý lẫn nhau, trong phạm vi này làm gì cũng dễ chịu. Nhưng nếu lộ quá nhiều tâm tư sẽ khiến người ta cảm thấy phiền phức, dù không phiền phức thì cũng dễ khiến người ta cảm thấy khó xử.
Hiếm khi nào Đào Hiểu Đông để người ta cảm thấy khó xử, cho nên anh không gây phiền phức cho người ta.
Theo suy tính ban đầu của Đào Hiểu Đông, khoảng thời gian này anh không muốn liên lạc với Thang Sách Ngôn. Cuộc gặp mặt lần này là một chuyện ngoài ý muốn, cho nên sau đó Đào Hiểu Đông cũng không muốn mau chóng gặp lại.
Anh còn đi chơi, đi gặp mặt bạn cũ, đi thả hồn tự do, đi ngắm những tác phẩm đẹp đẽ.
Thang Sách Ngôn vẫn chỉ đi đi lại lại giữa nhà và bệnh viện, theo quỹ tích sinh hoạt mà nói, thực ra cuộc sống của Thang Sách Ngôn rất cứng nhắc. Nhưng bệnh viện thì làm gì có chuyện cứng nhắc, bệnh nhân đến tay ca này khó hơn ca khác, khoác áo blouse vào mỗi ngày là một cuộc chiến.
Lúc gặp lại Đường Ninh là tuần tiếp theo.
Thang Sách Ngôn tăng ca, lúc ra khỏi thang máy thấy có người đứng trước cửa nhà mình.
Đường Ninh trông thấy hắn, gọi một tiếng “Anh Ngôn”.
Thang Sách Ngôn chau mày, hỏi một câu: “Có chuyện gì à?”
Đường Ninh khẽ nói: “Em tới lấy đồ.”
“Gì vậy?” Thang Sách Ngôn vừa mở cửa vừa hỏi anh, thực ra hắn không đổi mật mã, Đường Ninh cũng biết điều này.
“Một tài liệu, chỗ em không có, em nhớ ở trong thư phòng.” Đường Ninh nói.
“Ừm.” Thang Sách Ngôn hỏi anh, “Tới đây thế nào?”
“Lái xe, tan làm tới thẳng.” Đường Ninh trả lời từng câu từng từ đều rất hợp phép tắc.
Thang Sách Ngôn vào nhà thì không nhìn anh nữa, hắn rửa tay thay đồ. Đường Ninh thay dép đi vào thư phòng.
Đường Ninh cầm túi tài liệu đi ra, Thang Sách Ngôn hỏi anh: “Tìm được rồi à?”
“Tìm được rồi.” Đường Ninh lật lên, bảo rằng: “Vậy em đi trước.”
Thang Sách Ngôn khẽ gật đầu: “Ừm, lái xe từ tốn thôi.”
Đường Ninh khẽ nói được, cầm đồ ra cửa thay giày.
Thang Sách Ngôn nhìn anh, Đường Ninh thay giày xong, không lập tức xoay người mở cửa. Anh đứng tại chỗ hai giây, sau đó từ từ lên tiếng, có chút chần chừ hỏi Thang Sách Ngôn: “Anh với Hiểu Đông.. đang tốt lắm à?”
Câu hỏi này có phần không phù hợp.
Thang Sách Ngôn khẽ nhướng mày lên nhìn anh.
Đường Ninh mấp máy môi, Thang Sách Ngôn không trả lời, thế là anh hỏi thẳng thắn hơn: “Hai người tốt chứ?”
Thang Sách Ngôn bình tĩnh mở miệng: “Tốt lắm, con người Hiểu Đông không tồi.”
Đường Ninh nhìn thẳng hắn, giống như còn có lời muốn nói.
Chân mày Thang Sách Ngôn càng nhướng cao hơn, hỏi rằng: “Em muốn nói gì?”
Đường Ninh trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn không mở lời, chỉ nói: “Không có gì.”
Nói đoạn xoay người đi, nhẹ nhàng đóng cửa lại, tiếng đóng cửa trầm thấp nặng nề.