“Tôi mệt rã người ra còn phải đi ăn với ông,” Đào Hiểu Đông ở trong điện thoại nói với Hạ Viễn, “Ông đi ăn một mình đi.”
“Ông xem chẳng phải tôi đang nhớ ông hay sao?” Hạ Viễn cười hề hề hai tiếng, “Ông về rồi à?”
“Về rồi, để hôm nào nói sau.” Mỗi lần Đào Hiểu Đông ra ngoài trở về, điều đầu tiên anh nghĩ đến là em trai, bình thường trở về anh đều về nhà trước tiên.
Hạ Viễn bảo được rồi, hôm nào đi uống một chầu.
Mới đầu Đại Hoàng muốn rủ Đào Hiểu Đông đón hai đứa nhỏ đi tới nhà họ, nhưng Đào Hoài Nam bảo đã chuẩn bị cơm nước xong rồi, Đào Hiểu Đông về thẳng nhà.
Về đến nhà mở cửa ra, Đào Hoài Nam đang ngồi trên ghế đợi, tai đeo tai nghe.
Đào Hiểu Đông vừa mở cửa đi vào, cậu bé lập tức tháo tai nghe xuống, cất tiếng gọi “Anh”.
“Ngồi đây làm gì thế?” Đào Hiểu Đông đặt tay xuống đầu cậu.
“Đợi anh chứ làm gì.” Đào Hoài Nam cười với anh, đứng dậy bảo, “Khổ ca không để ý tới em nữa rồi.”
“Em lại làm gì thế,” Đào Hiểu Đông thay giày tiến vào, “Lại chọc tức người ta à?”
Đào Hoài Nam ngồi phía sau bảo: “Em có làm gì đâu.”
Cả phòng thơm nức mùi đồ ăn, Trì Sính ở trong bếp hầm canh, thấy Đào Hiểu Đông trở về, quay đầu gọi một tiếng, “Anh à.”
Đào Hiểu Đông đáp lời, vào phòng mình tắm rửa thay quần áo, Đào Hoài Nam theo sau anh, ngồi trên giường chờ đợi.
Đào Hiểu Đông nhìn cậu, không hỏi nhiều, cởi sạch đồ vào đi tắm.
Đào Hoài Nam nằm xuống giường anh mình, yên lặng.
Lúc trẻ con có tâm sự, Đào Hiểu Đông không muốn hỏi nhiều.
Nhưng lần này hai đứa giận dỗi nhau lâu quá, về được ba ngày rồi, Đào Hiểu Đông nhìn hai đứa cũng thấy là lạ.
Anh hỏi hai đứa, cả hai đều bảo không có gì.
Đào Hiểu Đông hỏi Hoan Qua ở cửa hàng: “Lớn tầm cậu trong đầu suy nghĩ những gì thế?”
Hoan Qua bị anh hỏi sững cả người, ngơ ngác nhớ lại: “Lớn tầm em á?”
Thợ xăm ngồi bên cạnh cười tiếp lời: “Hoan Qua lớn cái nỗi gì? Lần trước đi tắm hơi anh vô tình nhìn thấy một chút, cũng có lớn mấy đâu.”
Hoan Qua nghe vậy, gương mặt đỏ bừng lên, vừa tức vừa ngại mà quát to: “Này!”
Đào Hiểu Đông cười cười, mọi người xung quanh cũng đều cười xùy xùy.
“Cái đồ đáng ghét.” Hoan Qua đứng dậy muốn bỏ đi, da mặt cậu mỏng, mắng thợ xăm ban nãy, “Già rồi còn không đứng đắn.”
Đào Hiểu Đông đưa mắt nhìn bảo cậu quay trở lại ngồi, nói tiếp: “Anh nói là lớn tầm tuổi bọn cậu, thì khắc khoải chuyện gì.”
“Em có khắc khoải cái gì đâu,” Nói đến đây Hoan Qua lại cười hì hì, “Hồi trước em sầu không biết sau này ra làm sao, còn thấy hơi tự ti. Nhưng bây giờ ngày nào cũng vui anh ạ.”
Hoan Qua là cậu bé tốt, đúng là ngày nào cũng vui cười, cậu bé cũng rất cầu tiến, hiểu chuyện. Đào Hiểu Đông mỉm cười gật đầu: “Tốt, vui là tốt.”
Thang Sách Ngôn đi nhiều ngày như vậy, các ca phẫu thuật tích lại thành đống. Nhiều ngày liên tục phải phẫu thuật và khám bệnh, lại thêm trong viện có một đống chuyện, quả thực bận tối tăm mặt mũi.
Mấy ngày hắn không có mặt, trong khoa xảy ra sự cố, bác sĩ thực tập lần đầu lên bàn mổ quá căng thẳng, run tay dẫn tới phẫu thuật thất bại, y tá trưởng bên cạnh nhanh chóng cấp cứu, nhưng tiên lượng xấu. Mấy hôm nay người nhà vẫn cứ làm ầm trong viện, muốn bệnh viện cho câu trả lời.
Mấy ngày này bầu không khí trong khoa hơi ngột ngạt, các bác sĩ trẻ tuổi đều sợ Thang Sách Ngôn, có đôi lúc hắn quá nghiêm khắc. Loại sự cố này không được phép tồn tại ở chỗ Thang Sách Ngôn, khoa bọn họ không định giữ cậu bác sĩ thực tập kia lại, ngay cả y tá trưởng kia cũng phải có trách nhiệm. Đương nhiên trong phẫu thuật có khả năng thất bại, nhưng trong khoa mắt viện 03 không thể chấp nhận cho sai lầm cơ bản như vậy.
Thực ra phần lớn thời gian Thang Sách Ngôn đều rất ôn hòa, không nghiêm khắc tới vậy, nhưng khi xảy ra sự việc, các bác sĩ khác trong khoa đều sợ hắn hơn cả sợ giáo sư Từ Thạch.
Lúc Điền Nghị tới, Thang Sách Ngôn mới ra khỏi tòa nhà khám bệnh, tiện đường mang cơm về.
Điền Nghị gõ cửa, nghe thấy bên trong mời vào, mới mở cửa ló đầu vào.
Thang Sách Ngôn trông thấy anh ta thì hơi ngạc nhiên.
“Ồ, giờ mới ăn hả anh?” Điền Nghị đẩy cửa đi vào.
Thang Sách Ngôn mời anh ta ngồi xuống, Điền Nghị vội nói: “Anh ăn đi, em tới đưa đồ thôi.”
Anh đẩy túi giấy tới, cười bảo: “Hiểu Đông bảo em mang tới cho anh, để chỗ em mấy hôm rồi, mới bắt được bóng anh.”
Thang Sách Ngôn không cần mở ra cũng nghe được mùi thuốc Đông y, hắn cười bảo: “Cảm ơn nhé, thuận miệng nói thôi mà Hiểu Đông cũng nhớ.”
“Chỗ cậu ta không có cái gọi là thuận miệng đâu,” Điền Nghị bảo, “Cậu ấy để ý lắm.”
“Hiểu Đông là người tốt.” Thang Sách Ngôn nhớ lại mấy ngày họ ở Tây Tạng, và cả cuộc trò chuyện của họ khi ngồi trên máy bay, “Nói chuyện rất vui tính.”
“Cố ý trêu anh thôi,” Điền Nghị cười xùy, “Lúc ngồi với bọn em cậu ta không nói cũng chẳng rằng, lắm lúc cậu ấy hơi hướng nội.”
“Hướng nội?” Điều này hơi khác với những gì Thang Sách Ngôn biết.
“Chẳng lẽ anh cho rằng cậu ta cởi mở vui tươi?” Điền Nghị lắc đầu, “Trong nhóm bọn em cậu ta ít nói nhất.”
Điền Nghị tới để đưa đồ, Thang Sách Ngôn vẫn chưa ăn xong, Điền Nghị không nán lại, nói mấy câu rồi đi.
Thang Sách Ngôn ăn cơm xong vẫn còn rất nhiều việc, đến lúc tan làm trời đã tối đen.
Trước khi tan tầm, hắn thay đồ xách lấy túi giấy đựng thuốc, gửi tin nhắn thoại cho Đào Hiểu Đông: “Hiểu Đông à, nhận được thuốc rồi, cảm ơn cậu nhé.”
Đào Hiểu Đông không trả lời ngay, đến khi Thang Sách Ngôn ngồi vào trong xe mới nhận được tin nhắn: “Giờ tôi mới đọc tin, không cầm điện thoại. Bác sĩ Thang khách sáo quá, lúc anh đau tay nhớ dùng nhé, tôi dùng thấy được lắm, anh thử xem sao.”
Thang Sách Ngôn bảo: “Được rồi, cậu bận thì làm việc đi.”
Lần này Đào Hiểu Đông trả lời rất nhanh: “Rảnh mà, không có việc gì. Nếu anh dùng thấy có tác dụng thì bảo tôi, tôi bảo Điền Nghị mang tới cho anh.”
Thang Sách Ngôn mỉm cười trả lời anh: “Được. Trước đó bảo đi ăn với nhau một bữa còn chưa hẹn thời gian, từ lúc tôi về bận quá. Dạo này cậu có rảnh không? Hẹn đàn em đi ăn với nhau?”
Đào Hiểu Đông bảo: “Tôi lại không ở đây, ra ngoài rồi. Không sao đâu anh cứ làm việc của anh, đợi anh rảnh chúng ta lại tìm thời gian.”
Thang Sách Ngôn “Ừ” một tiếng: “Vậy được rồi, khi nào cậu về liên lạc với tôi nhé?”
Đào Hiểu Đông: “Được rồi, anh làm việc tiếp đi bác sĩ Thang.”
Đi đường hơi kẹt xe, Thang Sách Ngôn về đến nhà đã là tám giờ tối.
Mở cửa ra, vậy mà đèn đang sáng. Động tác Thang Sách Ngôn thoáng dừng lại, đẩy cửa đi vào.
“Về rồi đó à?” Giọng giáo sư Bạch vọng ra, Thang Sách Ngôn nhìn sang, trông thấy ba mẹ mình thì hết sức bất ngờ.
Thực ra lúc trông thấy đèn sáng hắn không ngờ lại là ba mẹ mình.
Thang Sách Ngôn thay giày đi vào, nói với họ: “Ba mẹ, sao lại tới đây?”
“Hôm nay tới chỗ cô của con, tiện đường sang dọn dẹp cho con một chút.” Giáo sư Bạch đi tới nhận lấy áo khoác của hắn, “Đã nấu cơm cho con xong xuôi rồi, mẹ đi hâm nóng giúp con. Sao tan tầm muộn thế?”
“Hôm nay bận ạ.”
Giáo sư Bạch nhận lấy túi giấy trong tay Thang Sách Ngôn, giáo sư Trung y đương nhiên nhạy cảm với mùi thuốc Đông y: “Cái gì vậy?”
Thang Sách Ngôn bảo: “Bạn cho thuốc xoa bóp.”
Bà trố mắt ra nhìn: “Chỗ thuốc lần trước mẹ cho con dùng hết rồi à?”
“Dùng rồi.” Thang Sách Ngôn vào nhà thay đồ, lúc đóng cửa trầm mặc một hồi.
Nhà một người ở suy cho cùng vẫn khác với hai người ở. Đường Ninh đã thu dọn đại đa số đồ đạc rồi, trong toilet chỉ có đồ rửa mặt của một người, có một số việc không giấu mãi được.
Lúc ăn cơm không ai đề cập tới chuyện này, ba mẹ ăn ý không nhắc tới Đường Ninh, lúc nói chuyện đều rất dè dặt.
Dùng bữa xong, Thang Sách Ngôn rửa bát đũa, lúc này ba hắn nhấp nhổm không yên, bị mẹ hắn phái đi nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Đường đâu rồi?”
Thang Sách Ngôn bình tĩnh nói: “Chuyển đi rồi.”
“Sao lại chuyển đi?” Ông quay đầu nhìn ra phòng khách, khẽ hỏi, “Giận dỗi à?”
Thang Sách Ngôn đáp “vâng”: “Có một vài vấn đề, cần không gian tỉnh táo suy nghĩ một thời gian.”
“Có vấn đề gì…” Giáo sư Bạch ngồi bên ngoài đột nhiên hắng giọng, ông Thang khựng lại một chút bảo, “Không hỏi có vấn đề gì, chuyện của người trẻ tuổi, không hóng hớt.”
Thang Sách Ngôn bị hai người họ chọc người, rửa bát xong hắn lau khô tay, ôm vai cha ra ngoài, để ông ngồi xuống sofa, bản thân mình cũng ngồi xuống.
“Nói chuyện với ba mẹ một chút, con cũng không giấu gì ba mẹ, ba mẹ không cần phải lo lắng cho con.” Thang Sách Ngôn rót trà cho họ, muộn rồi, hắn pha trà rất loãng, hương trà thoang thoảng, vị trà thanh.
“Mấy năm qua con với Đường Ninh cứ tan tan hợp hợp, ba mẹ cũng biết cả rồi. Em ấy cảm thấy ở bên con rất mệt mỏi, nên con cũng không tiện giữ lại, sau khi nói chuyện cảm thấy chia tay thì tốt hơn, cho nên đều tôn trọng đối phương. Không có ai đúng ai sai, con và Đường Ninh bên nhau bao nhiêu năm như vậy, mặc dù em ấy không tiếp xúc với ba mẹ nhiều, có lẽ ba mẹ không hiểu em ấy, nhưng con người em ấy không xấu. Hai bên ít tiếp xúc cũng do con, con bận quá, không dẫn em ấy về thường xuyên được. Giờ em ấy dọn đi rồi, ba mẹ cũng đã thấy.”
Hiếm khi Thang Sách Ngôn thẳng thắn như vậy, trước đây hắn và Đường Ninh cãi nhau về nhà không nhắc tới, lần nào hỏi có phải cãi nhau hay không hắn cũng bảo không có vấn đề gì. Lần này Thang Sách Ngôn không giấu nữa, dù sao cũng không giấu được.
“Bây giờ đúng là con ở một mình, nhưng ba mẹ đừng lo cho con, con đã ba mươi mấy tuổi rồi, có thể tự chăm sóc cho bản thân. Con biết ba mẹ vẫn luôn nhọc lòng vì con không kết hôn như bình thường, chuyện này nên trách con.”
“Nói cái này làm gì.” Giáo sư Bạch chau mày lại, “Không trách con được.”
Thang Sách Ngôn cười cười: “Con biết, con rất may mắn.”
Một khi nói chuyện thẳng thắn với nhau như vậy, làm ba mẹ biết nên nói thế nào cho phải. Bọn họ không thích Đường Ninh cho lắm, tuy vậy so với để Thang Sách Ngôn sống một mình, có người vẫn đỡ hơn. Nhưng chuyện đã đến nước này, con trai mình mình hiểu rõ, hắn không phải người đưa ra quyết định khi kích động, cho nên lại càng không tiện khuyên can.
Ông Thang gãi đầu, lại ho một tiếng: “Dù sao con nghĩ kỹ rồi là được.”
“Vâng.” Thang Sách Ngôn nhấp ngụm trà, “Cứ thuận theo tự nhiên đi.”
“Hay là con về nhà đi, dù sao con chỉ có một mình, ở đâu mà chẳng như nhau.” Giáo sư Bạch nói, “Chỉ là đi làm hơi xa một chút.”
Thang Sách Ngôn lắc đầu cười: “Xa quá mẹ ạ, giày vò quá.”
Ba mẹ đi rồi Thang Sách Ngôn lại ngồi trên sofa, trong căn phòng yên tĩnh nặng nề.
Hôm nay thực sự không thể ngờ ba mẹ hắn tới, nếu không Thang Sách Ngôn không định nói với ba mẹ chuyện này vào thời điểm hiện tại. Kể từ hôm đó hắn không còn liên lạc với Đường Ninh nữa, đến bây giờ cũng đã được một thời gian dài rồi.
Nhưng dù sao đêm hôm đó bọn họ vẫn chưa kết thúc, rốt cuộc đến bây giờ tình hình họ thế nào cũng không thể nói rõ được.
Có lẽ đây cũng là thủ đoạn Đường Ninh quen dùng, không nói cho rõ ràng, chừa lại đường lui cho mình. Thang Sách Ngôn mặc anh kéo bao nhiêu năm như vậy, có gì mà không rõ, chỉ là vẫn luôn bỏ qua cho tính khí nóng nảy của anh, không coi là chuyện to tát, cứ mặc theo ý anh đi.
Nhưng lần này thì khác, Thang Sách Ngôn coi những lời hôm đó là thật.
Tình cảm sâu đậm cách mấy cũng không thể chịu giày vò hoài, bao nhiêu năm qua Đường Ninh đã mài trái tim Thang Sách Ngôn đến vụn vỡ.