CHƯƠNG 124
Buổi tối, đoàn người Kình Thương thuận lợi chạy khỏi vương đô Phù quốc, hiện tại nghỉ ngơi trong một vùng rừng núi bí ẩn nào đó, ánh sáng được đốt lên nơi núi rừng u tối, buổi tối như vậy giữa núi rừng, dù là tị nạn, đèn đuốc cũng nhất định phải nhóm lên, đèn đuốc của họ là mục tiêu, nếu kẻ địch vào núi, đèn đuốc cũng là một dấu vết báo trước.
Bọn Kình Thương cũng không phải nhóm lửa trại, mà là Kình Thương đã bắt đầu chuẩn bị trước đèn đóm đơn giản khi biết âm mưu của Phù quốc, cũng như lấy nguyên thạch là năng lượng cho đèn, còn có bếp làm cơm cũng không cần đồ nhóm lửa, đây là giới hạn lớn nhất để Phù quốc không cách nào xác định hành tung của họ, dấu vết nhóm lửa làm cơm cũng đủ để người lần theo.
Màn đêm thăm thẳm yên lặng, các binh sĩ theo hai vị vương giả tản ra thay phiên trực đêm.
Nguyên bản Kình Thương muốn nghỉ ngơi, nhưng Cuồng đế gọi lại Kình Thương muốn nói chuyện với y một chút, hai người đứng nơi bọn thị vệ thấy được nhưng không nghe được để nói chuyện.
Kình Thương đứng thẳng, Cuồng đế tựa lên thân cây.
“Ta muốn hỏi ngươi một chút về vũ khí ngươi lấy ra hôm nay?” Cuồng đế không thích quanh co lòng vòng, gã gọn gàng dứt khoát hỏi. “Ngươi hẳn phải biết thứ đó rất nguy hiểm chứ?” Nguy hiểm đến mức lúc đó gã đã nảy sinh sát ý, thứ đó không nên tồn tại.
Kình Thương rõ ràng Cuồng đế nói tới cái gì, “Ta biết, thứ kia trừ ta ra không ai làm được,” y cũng sẽ không truyền ra cách thức chế tạo, ngay cả Liêu mà y tín nhiệm y cũng chưa từng nói qua kiến thức liên quan đến phương diện này, “Nó cần năng lực của ta mới làm được,” một nửa chân thật, tri thức cũng là một phần năng lực. “Nếu không phải tình huống nguy hiểm lần này, ta sẽ không đưa nó ra, sau này ta cũng sẽ không làm nữa.” Kình Thương nhìn Cuồng đế, đây là bảo đảm.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Cuồng đế gật đầu, thứ đó tuyệt đối sẽ khiến người trước mắt thành thiên hạ cộng địch. Cuồng đế phát hiện sau sát ý, gã dĩ nhiên lại quan tâm người này, có điều cũng không có gì không tốt.
Hai người đàm luận xong, liền đi nghỉ ngơi, sáng sớm ngày mai cần khởi hành rời khỏi Phù quốc.
Tàu bay bọn họ đã không cách nào ngồi nữa, là công cụ giao thông nhanh nhất để rời khỏi Phù quốc, Phù quốc không thể không tiến hành phong tỏa, mà điểm đến cách tàu bay gần nhất, họ đã không thể tới, Phù quốc chỉ cần có chút thông minh, như thế nào không lục soát chặt chẽ tàu bay, thậm chí tạm giữ tàu bay, hiện tại chỉ hy vọng mấy người vài ngày trước rời khỏi đã thuận lợi về lại quốc nội.
Nhân số của họ là mục tiêu rất lớn, là vương, Cuồng đế và Kình Thương càng là mục tiêu trọng yếu, có lẽ đặc thù của họ đã bị Phù quốc truyền xuống, lý do mượn cớ không cần biết, ngược lại Phù quốc nhất định sẽ nghĩ biện pháp bắt bọn hắn lại, trái lại là thủ hạ của bọn họ, có thể từng phần một rời khỏi đội ngũ, thuận lợi cũng có thể mang ít tin tức về nước.
Nghe được lời đề nghị này, bọn thị vệ hai bên không muốn, không lý do gì bọn họ rời đi, để vương ở lại chốn nguy hiểm, có điều dưới mệnh lệnh cứng rắn của hai người, chỉ có thể tuân thủ.
Dọc theo đường lưu vong, Kình Thương và Cuồng đế cũng không cố ý che đậy, thân phận Thiên phú giả vừa lấy ra, là có thể uy hiếp đến rất nhiều binh lính bình thường, mà Thiên phú giả trước lực lượng của Cuồng đế càng không đáng nhắc tới, sau vài ngày khẩn trương, Kình Thương và Cuồng đế liền phát hiện, quá trình lưu vong này cũng khá ung dung, trừ phương diện sinh hoạt rất kém ra, độ nguy hiểm lại thực sự không lớn, được như vậy đều quy về sự ngầm hiểu, năng lực và thủ đoạn của hai người.
Hai người sau khi phát hiện tình huống như thế, lại mật mưu một phen, nếu Phù quốc đã không để ý mặt mũi, muốn rời khỏi Phù quốc rộng lớn cũng là cả quá trình lâu dài, như vậy sao không cho Phù quốc thêm chút phiền phức.
Mấy ngày sau, Kình Thương và Cuồng đế lần thứ hai ngủ ngoài trời vào buổi tối, nơi này có một thác nước nho nhỏ, phong quang dĩ lệ, khi dừng chân khó tránh khỏi muốn rửa đi một hồi bôn ba uể oải nhiều ngày nay dưới thác nước, ngay lúc Cuồng đế đi cọ rửa dưới thác nước, Kình Thương cảm giác gì đó, lặng yên rời khỏi, đi tới một phương hướng bí ẩn.
“Đi ra đi.” Nơi rừng rậm không người, Kình Thương nói.
Trăng tròn soi sáng, ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống từng gốc cây ngọn cỏ, vì không bị ô nhiễm, ánh trăng ban đêm khá sáng, chú ý cũng có thể thấy rõ dáng dấp của người cách khoảng hai mét.
Một bóng người từ phía sau cây xuất hiện, tóc màu tím, môi đỏ thẫm, da dẻ trắng như tuyết, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị âm nhu, chính là Minh Thạch Tú.
“Tại sao lần nào ngài cũng có thể phát hiện ta vậy?” Minh Thạch Tú tuy đang cười, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nghi hoặc. Trước đây những lúc gã xuất hiện là quanh nơi ở của Kình Thương, nơi đó có phương tiện báo động trước của Kình Thương gã còn có thể hiểu, thế nhưng lần này là trong rừng rậm, hơn nữa khoảng cách giữa gã và Kình Thương so với trước đây cách nhau không ít, vậy Kình Thương còn có thể phát hiện, gã làm sao không nảy sinh nghi hoặc.
Năng lực của gã ở phương diện che giấu tuyệt đối là số một, thế nhưng tại sao lại bị phát hiện, người trước mắt là một, Túc Dạ Liêu kia cũng vậy, lẽ nào người Hiển quốc lại mẫn cảm với gã như vậy.
“Không biết.” Kình Thương cũng không nói lên được tại sao, coi như làm chút phương tiện báo động trước, y cũng có thể cảm giác được khí tức của Minh Thạch Tú, loại khí tức âm u quái dị hoàn toàn không hợp với chung quanh, chỉ vừa tới gần sẽ cảm giác được. Kình Thương dùng tri thức phong phú phân tích một chút, hẳn là tinh thần lực của y đủ mạnh, nên mới vô cùng mẫn cảm với dị thường xung quanh, điều này trong một năm này càng thêm rõ ràng.
Không chiếm được đáp án Minh Thạch Tú cũng không buồn bực, gã rõ ràng, có chút bí mật chỉ tự mình biết là tốt nhất.
“Minh Thạch Tú, trong chuyện lần này, ngươi làm cái gì?” Không quan tâm nguyên nhân Minh Thạch Tú xuất hiện, Kình Thương hỏi, hậu quả của hành vi ngu xuẩn của Phù quốc Lệ vương, Minh Thạch Tú không thể không biết, không khuyên một mặt là vì Minh Thạch Tú là nhân vật chính của trò ‘Vô gian đạo’, muốn Phù quốc thành thiên hạ cộng địch, nhưng có y gia nhập trong đó, Minh Thạch Tú liền không sợ y bị bất ngờ sao?
“Không hề làm gì cả a,” Minh Thạch Tú cười đến vô tội, “Cái chủ ý ngu ngốc kia là tên xuẩn vương ấy tự mình đề ra, ta chỉ là lấp liếm đi một vài nguy hại, phóng đại Phù quốc cuồng ngạo tự phụ, để bọn họ coi mình có thể là địch của thiên hạ, ngài xem, Phù quốc hiện tại đều đang chuẩn bị cho chiến tranh sắp đến, không thừa bao nhiêu binh lực truy sát ngài.” Nói câu cuối cùng, nụ cười trên mặt Minh Thạch Tú như thể tranh công, xem, ta làm không tệ đi.
Kình Thương từ lời nói của Minh Thạch Tú, đã đoán ra nguyên nhân tại sao dọc theo con đường này truy binh Phù quốc có thể ứng phó đơn giản như vậy.
Phù quốc đã là cộng địch, đã muốn là kẻ địch đối mặt với thiên hạ, chỉ là hai vị vương trong lần chiến tranh này cũng không gây nên tác dụng gì, Phù quốc tin tưởng có thể lưu họ trong quốc nội, dù bị bọn họ chạy trốn, cũng không có gì ghê gớm.
Nói cách khác, y và Cuồng đế hai người đã bị xem thành rác rưởi. Kình Thương nguy hiểm híp híp mắt, lòng tự ái y cũng có, bị người đối xử như thế, vẫn sẽ khó chịu, cho nên Phù quốc, cứ chờ nhận lấy phiền phức từ y đi.
Minh Thạch Tú bắt đầu nói đến đề tài chính gã tìm đến Kình Thương, đại khái liên quan đến lần hành động này của Phù quốc, còn có một chút tin tức nội tình.
Kình Thương nghe cẩn thận, sau đó thương lượng một chút với Minh Thạch Tú việc liên quan đến thị vệ tuỳ tùng Hiển quốc và Lục quốc lần này có thể sẽ có vài người rời khỏi Phù quốc. Minh Thạch Tú không cách nào bảo đảm vì lần truy sát này không phải gã phụ trách, vì gã rõ ràng Hiển vương và Lục vương tuyệt đối muốn rời khỏi Phù quốc, nếu như gã để hai người chạy đi, như vậy gã sẽ mất đi tín nhiệm của Phù quốc Lệ vương tự đại, điều này không thể được, cho nên gã không tiếp nhận việc này.
Có điều chỉ là một vài thị vệ, những kẻ Phù quốc tự phụ kia vẫn đem mục tiêu nhắm vào hai vị vương, người còn lại bọn họ không thèm để ý, muốn những người này rời khỏi, bởi vì gã không phải người phụ trách chuyện này, cho nên làm chỉ được chút ít.
Kình Thương rõ ràng, chỉ nói là cố gắng hết sức, hoặc đem mấy phong thơ về hai nước cũng được.
Nói xong chính sự, Kình Thương nhớ tới một chuyện, “Nữ nhân kia là có chuyện gì?” Vấn đề không đầu không đuôi, Minh Thạch Tú lại có thể rõ ràng Kình Thương nói tới ai, cũng bởi, nữ nhân hai người bọn họ cùng nhận thức cũng chỉ có một.
Có điều, Kình Thương sẽ hỏi chuyện nữ nhân này, khiến Minh Thạch Tú quái dị liếc nhìn Kình Thương, nữ nhân ấy quả rất đẹp, nhưng người càng đẹp hơn Kình Thương cũng không phải chưa từng thấy, Túc Dạ Liêu kia tuy rằng đã nhiều năm không gặp, nhưng năm đó gã nhìn thấy vẻ đẹp của Túc Dạ Liêu càng hơn so với nữ nhân kia.
“Ta chỉ là có chút chấn động.” Kình Thương nhìn thấy ánh mắt Minh Thạch Tú, dĩ nhiên rõ ràng hàm nghĩa quái dị kia, y không phải mê thích nữ nhân kia, hơn nữa người đã chết rồi, dù mê thích thì có thể thế nào, kết quả nhất định không chiếm được. Y chỉ là chấn động, chấn động thứ yêu trong miệng nữ nhân ấy.
Làm người hi sinh, y cũng từng làm, vì thế cũng trả cái giá bằng cả mạng sống, nhìn thấy nữ nhân kia châm ngọn lửa sinh mệnh cho mình, y như thể nhìn thấy mình của rất lâu trước kia. Y vì người thân, vì chiến hữu, nên y hùng hồn chịu chết, trong lòng có lưu luyến, nhưng chưa từng hối hận, y đồng ý vì họ mà hi sinh, là bởi y coi trọng bọn họ, mà thân nhân và chiến hữu của y cũng lấy chân tâm đối xử với y, vì vậy y cảm thấy đáng giá.
Nhưng nữ nhân kia thì sao? Trong mắt Phù quốc Lệ vương y nhìn thấy xem thường, trên mặt Phù quốc Lệ vương y nhìn thấy căm ghét, vậy nữ nhân ấy làm tất cả như vậy có đáng giá? Nụ cười chẳng màng lắm kia là đang nói nàng biết nàng yêu người kia đối với nàng là cảm giác sinh mệnh? Nàng có từng tiếc nuối? Có từng không cam lòng? Không có đi, nụ cười cuối cùng ấy trong kiên quyết mang theo hạnh phúc, đó là thỏa mãn, vì người nàng yêu đánh đổi mạng sống, dù người kia không yêu nàng, nàng cũng không hối hận.
Ái tình, đến cùng là cái gì? Thật sự đáng giá vì vậy mà hy sinh tính mạng? Dù yêu người không yêu chính mình?
Ái tình như vậy khiến lòng người đau buốt lại chấn động, tình cảm phải thắm thiết thế nào mới có thể làm được như vậy không oán không hối? Người thân là vì huyết thống, chiến hữu là bởi cùng chung hoạn nạn, vậy người yêu thì sao? Rõ ràng không có liên hệ máu mủ, rõ ràng chỉ là người xa lạ, tại sao có thể có cảm tình sâu sắc đến thế?
Yêu, rốt cục là cảm giác gì? Lần đầu tiên Kình Thương nổi lên sự hiếu kỳ với ái tình, thậm chí có một loại chờ đợi, y có phải là cũng sẽ có cảm tình như vậy?