CHƯƠNG 57
Bốn người theo sau Túc Dạ Dực giờ mới biết người mà họ tận trung lại là gia chủ Túc Dạ gia. Làm sao lại có thể? Mấy người ngây ngốc theo Túc Dạ Dực vào cửa, vốn chỉ cho là một Quý tộc du lịch bên ngoài, không phải người thừa kế mà thôi, không nghĩ tới lại là một gia chủ cao quý.
Đúng là một người càng nghĩ càng thâm sâu (không chắc lắm), chủ nhân là gia chủ, vậy tất sẽ có một người để tận trung, kẻ được tận trung là người Hiển quốc, bằng không chủ nhân không thể trở thành gia chủ. Gã không thể tưởng tượng được ra kẻ được chủ nhân tận trung là một người thế nào, là vì trở thành gia chủ nên nhất định phải tận trung, hay là chủ nhân thực tâm muốn tận trung cho kẻ đó. Nói thật, bất luận là kẻ nào, gã đều không thể tưởng tượng ra được. Cõi đời này, còn có kẻ có thể ra lệnh cho chủ nhân – người nguy hiểm như vậy sao? Hay là nói chủ nhân sớm muộn sẽ trở thành như tiền bối của họ vậy (???)
Nhưng, xem mệnh lệnh mà chủ nhân vừa đưa ra cho họ, rất có khả năng chủ nhân coi trọng kẻ mà chủ nhân tận trung, bằng không sẽ không truyền lệnh không được làm xằng làm bậy ở vương đô Hiển quốc.
Thật tâm, coi trọng, tận trung, nam tử nghĩ như thế mà phát lạnh, những điều này không chút mảy may liên quan gì đến chủ nhân gã. Nhưng rồi lại có chút ngạc nhiên, đến cùng là người thế nào, mới có thể khiến những thứ ấy liên quan với chủ nhân.
Nghĩ tới nghĩ lui, thế nào cũng không nghĩ ra được ai có thể khiến chủ nhân lãnh khốc vui lòng phục tùng.
Mà kẻ bị nghĩ mọi cách cũng không nghĩ ra được đáp án, người được Túc Dạ Dực tận trung, lúc này nhận được tin người đầu tiên tận trung cho y rời vương đô ba năm, đoạn tuyệt tin tức hai năm, đã trở về Hiển quốc.
“Còn biết trở về.” Buông bút trên tay, ngừng viết mấy công thức phiền phức trên giấy, vò vò mi tâm, không suy nghĩ những vấn đề phức tạp kia nữa, thanh tuyến trầm lạnh chen chút quát khẽ.
Hai năm thời gian không lưu lại nhiều dấu vết trên người Kình Thương, đường nét lạnh lùng sau khi làm đế vương mấy năm nhiều hơn mấy phần kiên nghị so với kiếp trước, thêm chút uy nghiêm, càng khiến người không sinh cảm giác thân thiết, tuy không hiển lộ quá nhiều khí thế, nhưng khí chất của kẻ bề trên kia làm sao cũng không che lấp được.
Thân hình đĩnh bạt, sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, so với chiều cao tăng nhanh chóng ở kỳ trưởng thành, gần đây chiều cao chỉ cao chầm chậm.
Kình Thương không ngồi chờ Túc Dạ Dực tiến cung yết kiến, mà mặc vào áo khoác dày, sai người chuẩn bị ngựa, trực tiếp đi tới trạch để Túc Dạ gia. Tiểu tử kia dám không chút tin tức cần phải hảo hảo giáo huấn một hồi.
Người thừa kế Trì gia đang thưởng thức tuyết ngày đông, uống ấm trà nóng khiêu khiêu lông mày đẹp đẽ, “Hừ, sao không chết ở ngoài luôn đi.” Rõ ràng là ngữ khí không chút quan tâm (chém), tuyệt không thừa nhận do không có chút tin tức nào của Túc Dạ Dực mà lo lắng, tên kia là người cạnh tranh, là kẻ địch, gã mới không thèm lo lắng.
Có điều trở về cũng được, có tên kia, so với hắn, khuôn mặt của bản thân cũng khá hơn. Trì Uyên rốt cục nghĩ ra được chuyện tốt duy nhất cho gã khi Túc Dạ Dực trở về, cái khuôn mặt hoa lệ của mình cuối cùng cũng không còn là gương mặt xinh đẹp nhất Hiển quốc nữa. Người xinh đẹp nhất Hiển quốc, cái danh này quy cho tên kia là được rồi. Có điều, mặt tên kia có thay đổi không ta? Như vương từng nói, con trai lúc trưởng thành mặt sẽ dương cương hơn, lỡ như mặt tên kia thay đổi thì sao?
Vẻ mặt Trì Uyên sầu lo hẳn lên, hẳn là sẽ không, khuôn mặt của bản thân mình là cái loại không thay đổi kia, tên kia cũng sẽ không thay đổi, sẽ không. Nghĩ như thế, Trì Uyên bắt đầu ngồi không yên, nếu không thì mau chân đến coi, không, không, chưa được, gã và tên kia tình cảm mới không tốt đến thế, gọi người đi tìm hiểu chút.
Ngày đông như thế, mà người kế nhiệm Cận gia cánh tay lại để trần, lộ ra thân thể bắp thịt sung mãn, trên người bốc một luồng nhiệt khí gặp phải không khí lạnh lẽo ngày đông hình thành nên một màn sương trắng nhàn nhạt.
“Cuối cùng cũng coi như trở về, cũng được, ngày hôm nay cứ tha cho hắn trước.” Cận Dũng nhận khăn lông nóng mà người hầu đưa lên, lau lau thân thể, mang theo ngữ khí bố thí mà rằng.
Tên kia, lúc mới đầu đã lừa gạt ánh mắt gã, khiến gã nghĩ hắn nhu nhược, rồi nổi lên ý muốn bảo hộ, sau mới phát hiện tên kia cũng cùng một dạng với những tên Quý tộc vinh diệu mà dối trá, tâm tư phức tạp kia, không ai hay biết đã lôi kéo được một nhóm người, sinh ra một thế lực thứ ba, khiến gã nhận làm đối thủ. Vì vậy, gã vẫn rất khó chịu với tên kia, cùng với khổng tước Trì gia kia là đáng ghét nhất, sau đó lên cấp còn đáng ghét hơn so với tên Trì gia kia, nguyên nhân, nguyên nhân, nhớ tới cái nguyên nhân kia, quanh người Cận Dũng đều toả ra khí đen.
Rõ ràng tướng mạo tinh tế ôn nhu như vậy, sao ra tay lại độc ác thế, gã tuyệt không thừa nhận, là không cam lòng vì thua bởi tên kia. Về sức mạnh, gã không sánh được với khả năng vận dụng xảo diệu của hắn, mà đó không phải thành quả của bản thân tên kia, là do có vương giáo dục, nhưng đánh cận thân mình tuyệt đối lợi hại, tuyệt đối. Gã sẽ chứng minh, hôm nay tên kia mới trở về, gã mà đi khiêu chiến, chiến thắng một người vừa mới bôn tẩu về căn bản không công bằng, vì vậy, tha cho tên kia.
Lại nói Túc Dạ Dực, giao bốn người mình mang về cho quản gia Túc Dạ gia, mình thì về phòng.
Mọi thứ nơi này đều không thay đổi, như lúc mình rời đi, mỗi chỗ ở nơi này đều có dấu vết người kia từng lưu lại.
Cuối năm ấy, sau khi nguy cơ của Hiển quốc đã hết, quân vương hắn đã đem trạch để nơi y từng ở cho hắn, để không cũng lãng phí, nguyên bản trạch để của Túc Dạ gia cách vương cung hơi xa, lại vừa đúng sinh nhật chín tuổi của hắn, quân vương hắn liền đưa toà nhà này ban cho hắn.
Lúc đó, hắn đối với ân ủng của quân vương tràn ngập kích động, giờ hồi tưởng lại, kỳ thực đã sớm từ lúc đó, cũng đã có ý nghĩ không nên, chỉ là chưa rõ ràng mà thôi.
Lúc ấy thật kích động, thật muốn biết quân vương hắn ở gian phòng trong trạch để này đã từng làm gì , nên là cấm kỵ, nhưng hắn cứ một mực vào ở trong gian phòng mà quân vương hắn từng ở. Là tìm kiếm khí tức của quân vương, nguyên bản nên là sùng kính đơn thuần, bây giờ mới phát hiện, đó là khát vọng.
Không ai ở đây, Túc Dạ Dực mới dám lộ ra nụ cười khổ này, tình cảm như vậy sao có thể bại lộ ra, chỉ mình bị chê trách là được, không thể để quân vương hắn dính líu vào.
Đối với khổ não về tình cảm cấm kỵ, rốt cục là bắt đầu biến chất từ đâu đã không còn quan trọn, hết thảy đều đã như vậy, hắn chỉ có thể áp chế.
Đi tới một góc bí mật, kéo ra một ám khẩu (1), này là lúc hắn vào ở đã lắp, bên trong đặt một hộp dài có hoa văn tinh xảo, ánh mắt Túc Dạ Dực gợn sóng, thoáng qua một nét nhu hoà nhu nước, nhẹ nhàng lấy cái hộp ấy ra.
Nhiều năm không về như vậy, không gian bị bịt kín kia cũng không có ai xâm nhập, trên hộp không dính chút bụi nào, vuốt nhẹ nắp hộp, rồi như suy nghĩ, rốt cục vẫn đặt cái hộp xuống, mở ra.
Trong hộp, là một bó tóc, đó là tóc khi quân vương hắn tự lập thành niên lúc mười hai tuổi thì cắt, được hắn tìm kiếm và gom về. Lúc năm mười lăm tuổi của người, hắn tiếc nuối nhìn quân vương hắn lần thứ hai cắt tóc, dựa theo lễ pháp mà do tự tay y bảo quản, không có cơ hội tới tay, cũng không có cơ hội có được nữa, bởi vì quân vương hắn đã phi thường thẳng thắn mà đốt nó.
Nhẹ nhàng cười, vì chính tâm thái của bản thân khi đó mà cười, vì chính tâm tư đơn thuần khi đó mà cười, cũng vì hành động thẳng thắn của y.
Ngón tay nhẹ chạm vào bó tóc, xúc cảm như tơ không vì thời gian xưa cũ mà có cảm giác khô héo, nhẹ nhàng miết qua lại, phảng phất như giữa những sợi tóc của người ấy, khiến hắn nhớ lại lúc làm thị đồng của người, đã chải vuốt qua mái tóc đen kia không chỉ một lần.
Quân vương của ta a, ba năm, tóc của người càng thêm dài, ta có còn tư cách để chải vuốt mái tóc người nữa không?
Quân vương của ta a, ánh mắt người có còn nhìn chăm chú ta như đã từng không, hay đã nhìn thấu sự ô uế của ta, căm ghét mà nhìn ta?
Quân vương của ta, hai tay người vẫn ấm áp như vậy, như lúc ta từng cảm nhận qua, mà không lạnh lẽo đẩy ta ra, hoặc giết ta.
Quân vương của ta, khuôn mặt người lạnh lùng, có còn giương lên nét cười nhợt nhạt với ta, người có còn vò tóc của ta, người có còn quan tâm ta, còn có thể coi ta là đệ tử. Nếu người biết tâm tư của ta với người, có phải toàn bộ những nghi vấn này không còn là nghi vấn nữa, mà là khẳng định hay không?
Cầm bó tóc, đặt bên khoé môi, như còn có thể ngửi được mùi vị của người ấy.
“Ngô chủ.” Âm thanh mang theo đau đớn, nhớ nhung, ái mộ, phức tạp. Không thể để người biết, ta đã quyết định từ lâu, tuyệt đối không thể để người biết, vì không thể mất đi, không thể mất đi những thứ ấy, về đây, ta đã quyết định, che giấu hết mọi thứ không nên ấy.
Ta nên làm gì để đối diện ngươi, ta là thần tử trung thực của người, là đệ tử người quan ái, những thứ này ta có thể nắm giữ, người đưa cho dư (2), vì đó, không thể mất đi.
“Kình Thương.” Cái tên cấm kỵ cuối cùng vẫn gọi ra khỏi miệng, nắm bó tóc thật chặt, hoả nhiệt quen thuộc cũng bắt đầu lan tràn.
Một tay khác đặt ở nơi giữa hai chân (???), bộ vị nơi đó đã đứng lên cho thấy trạng thể hắn đang thế nào, hành vi tội ác như vậy không phải lần đầu tiên, lúc ở bên ngoài, hắn có thể tuỳ ý chọn một nữ nhân không tệ tới giảm bớt, mà lúc này, hắn chỉ có thể tự mình giải quyết.
Để bộ vị kia lộ ra ngoài không khí, không khí lạnh lùng không cách nào tiêu giảm nhiệt độ của nó, ngón tay man mát cảm giác được từng luồng hoả nhiệt, trên dưới di động, làm ra hành vi tội ác.
“Kình Thương.” Đây là tục danh chưa bao giờ nói với bất kỳ ai, chỉ để trong lòng mà thốt ra xưng hô đại bất kính, người khác nghe được sẽ cho là bôi nhọ, vậy ghi nhớ danh tự này, chính bản thân làm ra sự tình như vậy, thì tính là gì, so với bôi nhọ còn nghiêm trọng hơn, còn sâu nặng hơn so với tội nghiệt khinh nhờn. Nhưng hắn phải làm sao mới ngừng được, hắn đã từng nghĩ qua vô số biện pháp nhưng không thể ngừng được.
Quân vương của ta a, tội nghiệt của ta, tự ta biết là được rồi, tội nghiệt của ta, ta sẽ đến chuộc tội, hãy để ta đem thiên hạ này dâng dưới chân người, tội ô uế của ta có thể được đặc xá không?
Khi tới điểm giới hạn, dáng vẻ người kia lần thứ hai chợt hiện, toàn thân đều nảy lên, đầu óc trống rỗng, chất lỏng nóng rực phun ra, bàn tay dính đầy chất lỏng dấp dính.
Hơi thở dốc, giơ bàn tay dính thứ đó lên, nhìn thứ chất lỏng màu trắng kia minh chứng cho tội nghiệt, Túc Dạ Dực nở nụ cười, nụ cười méo mó, không phải hài long, mà là trào phúng, trào phúng chính bản thân mình.
Hắn đến cùng còn có thể dơ bẩn xấu xí đến thế nào nửa chứ?
Dù là khi thống khổ như vậy, Túc Dạ Dực vẫn không buông lỏng tâm cảnh giới, hắn có bố trí vài cảm tri (3) quanh tẩm điện, thông báo cho hắn biết khi có ai tới gần. Tình cảm gợn sóng không để ai biết phải thu lại hết, dùng cái tay sạch sẽ còn lại thả sợi tóc vào hộp, đậy nắp, bỏ vào cửa ngầm.
Đưa tay vào một thuỷ cầu đột nhiên xuất hiện, rửa đi dấu vết ô uế, cởi y phục, lấy y phục từ tủ quần áo, dù gia chủ không ở, vẫn chuẩn bị y phục như cũ, vì biết hắn đang trong thời kỳ trưởng thành, vì vậy có rất nhiều loại y phục, tuỳ tiện lấy một bộ xấp xỉ mặc vào, hơi lớn một chút, che đi cường tráng là thành quả trong sát trường rèn luyện được, trong khi đó trên khuôn mặt tuyệt sắc kia (chém bay nhà), mông lung tựa tiên.
“Gia chủ.” Quản gia ngoài cửa gọi.
“Chuyện gì?” Ngữ điệu hờ hững, tiếp tục thu dọn y phục.
“Vương giá lâm.”
(1) Ám khẩu: hãy hiểu nó là một cái khe hay ngăn gì đó bí mật.
(2) Dư: Trong QT bảo đó là tôi, không biết sao nữa.
(3) Cảm tri: Nhận biết, sự nhận biết (sự vật khách quan thông qua giác quan phản ánh trực tiếp vào trí não của con người), cái này là nguyên văn của QT, hãy cứ hiểu nó như một mạng lưới ai chạm vào là rung lên, kiểu mạng nhện ế, :v.