CHƯƠNG 153: PHIÊN NGOẠI 1
Thông qua nguyên tắc chim nhỏ dậy sớm có trùng ăn, mấy chú chim chăm chỉ sáng sớm ríu ra ríu rít kêu không ngừng, tiếng kêu lanh lảnh khiến người nảy sinh cảm giác đang giữa chốn điền viên hoa thơm chim hót, thế nhưng, tiếng kêu lảnh lót tươi đẹp vậy phát ra trong sáng sớm, thì sẽ quấy nhiễu người đang yên giấc, hận không thể đem những chú chim nhỏ kia nướng ăn.
Ánh mặt trời xuyên qua mạn mỏng, chiếu đến mắt người đang trên giường, cộng thêm tiếng kêu của chim nhỏ cần mẫn, ý thức do trạng thái ngủ sâu dần rõ, mí mắt giật giật, đó là dấu hiệu muốn mở.
Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra, người tiến vào nhìn thấy một bức tranh như vậy, trên giường thuần trắng tản mát mái tóc dài tựa đêm tối, cái này cũng là nguyên nhân hắn thích khăn trải giường màu trắng, sợi tóc màu đen trên giường trắng dĩ lệ khiến người rung động, khuôn mặt lạnh lùng lúc này điềm tĩnh như vậy, hoa sen màu máu trên trán thánh khiết cực kỳ.
Dù nhìn ngàn năm đều không biết chán, mỗi lần nhìn thấy, loại cảm giác ấm áp ấy đều khiến tâm thỏa mãn.
Yêu và không yêu không quan trọng, thời gian ngàn năm, cảm xúc mãnh liệt đã lắng đọng, yêu thương sâu sắc bao dung tất cả, chỉ có hai người ở chung, khiến tình cảm sinh ra giữa hai người càng sâu sắc hơn, còn có gì không vừa lòng, hắn biết mình yêu người này là được rồi, còn tình cảm của người này với hắn là gì, đã không quá quan trọng, người này lưu ý hắn, hắn ở trong lòng của người này là đặc thù nhất, đơn giản như vậy, đủ rồi.
Người trên giường mở mắt ra, tròng mắt màu đen đối diện với tròng mắt màu băng lam.
“Ngô chủ.” Nhìn thấy người tỉnh rồi, Túc Dạ Liêu mang theo nụ cười ôn nhu tiến lên.
Chuyện tối ngày hôm qua chớp qua đầu óc, người trên giường xấu hổ trừng đối phương một chút, đối phương thực sự quá không biết tiết chế, dù nói rồi cũng không dừng lại, thế nào cũng phải làm khiến y ngất đi.
Nhưng lại không biết cái nhìn phong tình này của mình khiến tâm đối phương dập dờn bao nhiêu, rất muốn đem chuyện tối qua làm thêm lần thứ hai.
Người trên giường ngồi dậy, chăn lướt xuống, dấu vết xanh tím từ cổ bắt đầu lan kín toàn thân, người nhìn thấy ánh mắt chìm xuống, lại có chút đắc ý và thỏa mãn, đó toàn bộ đều là kiệt tác của hắn.
“Người tỉnh rồi.” Qua nhiều năm như vậy, kính xưng vẫn như cũ bất biến, có điều một vài khi, Túc Dạ Liêu cũng đồng ý xưng hô tên của đối phương.
“Hừm.” Tức giận đáp một tiếng, phần eo bủn rủn quả thực khó chịu.
Thả chậu trên tay xuống, ngồi nơi mép giường, đưa tay ra, xoa bóp phần eo cho đối phương, xoa dịu sự khó chịu của đối phương, lực lượng dần xâm nhập, tiêu trừ di chứng phóng túng tối qua.
Thoải mái hưởng thụ đối phương hầu hạ, Kình Thương không thấy ánh mắt thâm trầm của đối phương, trong tầm mắt là đường cong và khe hẹp mê người, thực sự khó có thể giữ vững lý trí a.
Nuốt nước miếng, nhắc nhở mình cần kiềm nén, sáng sớm không cần phát tình, buổi tối có thời gian, phải cho quân vương hắn cơ hội nghỉ ngơi.
Lưu luyến không rời để tay mình rời đi da thịt rắn chắc bền bỉ co dãn, đứng lên, vắt khô khăn nóng trong chậu, đưa cho quân vương hắn, Kình Thương tiếp nhận, lau lau mặt và tay, trả lại Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu một tay tiếp nhận, một tay khác đưa quần áo để bên giường.
Kình Thương mặc áo trên giường, vén chăn lên, Túc Dạ Liêu bưng chậu ra, lúc tiến vào, Kình Thương đã vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên, khiến Túc Dạ Liêu rất có ham muốn nhìn trộm, có điều hắn nhịn xuống.
Động tác Kình Thương rất nhanh, Túc Dạ Liêu chân chó tiến lên lau chùi mái tóc có chút ướt cho Kình Thương, Kình Thương lẳng lặng hưởng thụ, tóc đã gần khô, Kình Thương mặc vào ngoại bào, Túc Dạ Liêu thành thạo giúp đỡ, sau khi làm xong những việc này, hai người cùng nhau ra ngoài phòng.
Không khí sáng sớm nhẹ nhàng khoan khoái, cảm giác man mát từ đường hô hấp lan tràn, trong sơn mạch sương mù mông lung còn bao phủ, sáng sớm những tia nắng cũng đang vương xuống, cảnh sắc tựa như ảo mộng.
Đây là một tòa trúc lâu đơn giản nhã trí, nằm bên hồ, một mảnh màu xanh biếc thấp thoáng trúc lâu, non xanh nước biếc, ngồi xem phong cảnh bốn mùa thay đổi, tiêu dao tự tại cỡ nào.
Các thiết bị trong trúc lâu người ngoài không biết chúng đơn giản mà xa xỉ, sau nhà mở ra vài mẫu đất, trồng trọt chút rau dưa hoa quả, con suối uốn cong chảy xuôi, động vật ngược lại không nuôi, Túc Dạ Liêu ích kỷ chán ghét vật còn sống tiếp cận quân vương hắn trừ mình ra.
Bữa sáng là Túc Dạ Liêu chuẩn bị, ngàn năm sinh hoạt đủ để Túc Dạ Liêu từ tên không biết cái nào là gạo dầu muối làm ra món ngon tuyệt đỉnh tinh mỹ ngon miệng.
Gia vị và các vật phẩm khác là từ cung điện dưới núi, cũng không thể nói là dưới núi, toà cung điện kia hùng vĩ vờn quanh toàn bộ sơn mạch, giữa trời xanh cự mộc mơ hồ có thể thấy được, sẽ không che tầm mắt trúc lâu này, cũng không phá hư phong cảnh trúc lâu nhìn thấy, đây là do con Kình Thương, hoàng đế đời thứ hai hưng sư động chúng xây dựng vì Kình Thương, quy mô thậm chí còn to lớn hơn hoàng cung Hiểu đô, công trình khổng lồ như vậy chỉ vì một người, phụ thân hoàng đế đời thứ hai tôn kính nhất, Thánh Hoàng Kình Thương.
Mười năm, hai mươi năm, năm mươi năm, theo năm tháng trôi qua, dung nhan bất biến của Kình Thương dĩ nhiên để hoàng đế đời thứ hai biết bí mật của phụ hoàng gã, trường sinh bất lão, thứ khiến nhiều người mong ước, đáng tiếc a, dù cha gã giao phương pháp cho, gã vẫn không có cơ hội, cho đến lúc chết đi, cha gã vẫn trẻ tuổi như vậy, cũng vào thời khắc ấy, đối với sự tồn tại của Túc Dạ Liêu, hoàng đế đời thứ hai tán đồng, ít nhất cha gã sẽ không cô quạnh.
Trước lúc lâm chung, lập di chúc, không được tự tiện quấy rối Thánh Hoàng thanh tịnh, đêm trước đăng cơ nhất định phải đến đây yết kiến, hiệp đồng bộ phận hoàng tộc, không chiếm được thừa nhận từ Thánh Hoàng, không được phép đăng cơ, cũng không được tự tiện tiết lộ tin tức Thánh Hoàng còn trên đời. Trường sinh bất lão, đó là thứ cám dỗ người biết bao.
Hoàng đế các đời sau vâng theo di chúc này, trước đăng cơ đều sẽ đến đây yết kiến, Kình Thương cũng chưa từng đưa ra dị nghị gì về ngôi vị hoàng đế, bởi vì y không can thiệp triều chính, nhưng mỗi vị hoàng đế lúc tại vị tất nhiên đều cẩn trọng, lựa chọn người thừa kế cũng thận trọng cực kỳ, cũng tạo nên Hiển quốc ngàn năm qua không sinh ra một tên hôn quân.
Hoàng đế trước đăng cơ nhất định phải đến cấm địa, đây đã là một nghi thức tất yếu, người thừa kế trước khi đăng vị đều không biết sự tồn tại của Thánh Hoàng, trước khi tiên hoàng tạ thế thì mới nói cho người thừa kế, dù tiên hoàng chưa kịp nói, cũng có hoàng tộc biết chuyện và Trì gia, Cận gia hai gia chủ gia tộc chết trung nói cho tân hoàng, tân hoàng trước khi đăng vị sẽ mang theo chúng huynh đệ bái kiến Thánh Hoàng, cũng khi đó chúng hoàng tộc mới biết Thánh Hoàng còn trên đời.
Kình Thương cũng sẽ nói cho hoàng tộc bí mật, đáng tiếc ngàn năm thời gian, không có ai thu được trường sinh, tiếc nuối không, Kình Thương sớm đã quen, huống hồ đối với những con cháu này, Kình Thương tâm rất đạm, ngoại trừ huyết thống, bọn họ có bao nhiêu cảm tình? Cuộc đời bọn họ không thấy được mười lần.
Người hậu hạ trong cung điện, phần lớn đều không biết ý nghĩa tồn tại của tòa cung điện này, chỉ cho là ý thức tất nhiên hoàng đế trước đăng cơ (???), nhưng mấy kẻ thủ lĩnh cung điện lại biết chủ nhân chân chính tòa cung điện này là ai, những người này cũng là cầu nối của Kình Thương và Túc Dạ Liêu liên lạc với bên ngoài, bọn họ không trung với hoàng đế, chỉ trung với hai người họ.
Túc Dạ Liêu không thể chân chính buông xuống khống chế ngoại giới, những thủ lĩnh cung điện này chính là tai mắt của Túc Dạ Liêu, Túc Dạ Liêu cũng có thủ đoạn để bọn họ không lộ bí mật, những người này cũng là vâng theo xuất phát từ nội tâm với Thánh Hoàng và Thánh Vương trong truyền thuyết, một khi lựa chọn trở thành tai mắt của Túc Dạ Liêu, là đã có ý từ bỏ tất cả ngoại giới, không được có thân nhân bằng hữu, những người này vẫn không hối như cũ.
Những thủ lĩnh này, dù là hoàng đế thấy cũng phải khách khí ba phần, bọn họ biết những người này ra sức vì ai, cấp bậc bổ nhiệm và đãi ngộ với thủ lĩnh cung điện cao vượt quá lẽ thường, thậm chí có mấy người trước đó đều là chịu tội hoặc thân phận không rõ, đến nơi này hết thảy đều có thể không truy cứu nữa, ai kêu bọn họ được thủ lĩnh trước đây coi trọng, đồng thời được Thánh Hoàng và Thánh Vương tán thành.
Cũng vì là sự tồn tại của họ, thân phận của Thánh Hoàng và Thánh Vương, ngay cả người hầu trong cung điện cũng không biết, bọn họ mơ hồ biết bên trong cung điện tồn tại hai người, vô cùng thần bí.
Ăn xong bữa sáng, Túc Dạ Liêu và Kình Thương dạo bước giữa núi rừng, hoặc luận võ trong núi rừng, sau khi trở lại trúc lâu, Túc Dạ Liêu đi làm cơm, Kình Thương tưới nước làm cỏ cho cây trong vườn, vì có năng lực, Kình Thương làm khá dễ dàng.
Ăn cơm trưa xong, nghỉ ngơi một hồi, hai người lại đến phòng thí nghiệm cách đó không xa ngồi nghiên cứu chút thứ thú vị, trời vừa chạng vạng, Túc Dạ Liêu chuẩn bị bữa tối, dùng năng lực duy trì nhiệt độ cơm nước, đi tới phòng thí nghiệm, đào Kình Thương từ phòng thí nghiệm ra ăn cơm, sau khi ăn xong lại là vận động tản bộ tiêu cơm khỏe mạnh, hai người hoặc lẳng lặng đi tới, hoặc nói một số chuyện, hoặc là Kình Thương nghĩ vấn đề thí nghiệm gặp phải, Túc Dạ Liêu ở một bên lẳng lặng nhìn.
Trở lại trúc lâu, Túc Dạ Liêu nhanh chóng nhìn một chút tình báo được đưa đến, Kình Thương có lúc sẽ xem theo, dù sao họ còn không muốn tách rời với thế giới, có lúc uống chút rượu, thưởng thức cảnh sắc đêm tối, hưởng thụ yên tĩnh không giống ban ngày.
Một lúc sau, Túc Dạ Liêu để tình báo qua một bên, chuẩn bị đi nghỉ ngơi, tắm rửa thoải mái sạch sẽ xong, liền lên giường, Túc Dạ Liêu đương nhiên sẽ không cam tâm buổi tối liền như vậy đi ngủ, khiêu khích dục vọng một người khác, mời gọi đối phương đi tới đỉnh điểm vui sướng, còn thành công hay không, vậy phải xem thủ đoạn của Túc Dạ Liêu, không thành công, Túc Dạ Liêu chỉ có thể phiền muộn vào phòng tắm tắm nước lạnh, trở lại trong chăn ôm lấy một người khác đã ngủ.
Hai người cũng không luôn mãi ở đây, cách mấy năm, mấy chục năm cũng sẽ ra ngoài, nhìn thiên hạ có thay đổi gì đó, từ lần bọn họ ra ngoài trước, đã cách bây giờ trăm năm, nhưng kinh nghiệm mấy lần ra ngoài trước, cũng khiến hai người ý thức được, chư hầu đang cường đại, uy tín hoàng thất vẫn còn, nhưng quan viên thân ở vương đô không phải chủ nhân một gia đình, càng nhiều chính là gia chủ thay quyền, các đại gia chủ đã đặt trọng điểm trên vương quốc của mình, hoàng gia chỉ là một danh phận.
Cũng bởi hoàng gia nhiều năm không tham dự chiến tranh, thủ đoạn xử sự thiên hướng âm nhu, không có vương giả ngay thẳng, vận dụng âm mưu quỷ kế bắt đầu xuất hiện.
Dù quốc gia đổi người, Kình Thương cũng không cảm thấy tiếc hận, nào có giang sơn nhất thành bất biến, nhưng Túc Dạ Liêu lại không cam lòng, chủ nhân thiên hạ này nhất định phải là huyết mạch của quân vương hắn, bằng không ẩn nhẫn đã từng của hắn tính là gì, nên hắn sẽ không khoan dung giang sơn đổi người, Túc Dạ Liêu không hề làm gì, bởi vì hắn tự tin, có hắn, có quân vương hắn, giang sơn này sẽ không đổi người, vì hắn không cho phép, danh xưng đệ nhất thiên hạ đã từng không phải nói không, trải qua ngàn năm, trừ quân vương hắn, trên đời này không có ai là đối thủ của hắn, hủy diệt một nước chư hầu, chỉ là trở bàn tay.