Trở lại trên xe, Trì An cứng đờ mà ngồi một góc.
Tuy cô không có quay đầu, nhưng cũng cảm thấy được người đàn ông kia
đang dùng cặp quỳ màu tím quỷ quyệt nhìn mình, làm cho da đầu cô tê dại
cả đi.
Trì An không phải không có nhìn thấy mắt màu tím của người ngoại quốc
nhưng lại không có đôi mắt nào thần bí và đáng sợ như của hắn.
Cặp mắt kia, trời sinh đã phảng phất ẩn chứa ma mị, còn có cực lực khắc
chế sóng quỷ, khi người ta nhìn lâu giống như là bị hút đi linh hồn.
Có đôi khi Trì An cảm thấy, chủ nhân đôi mắt này không nên thuộc về thế
giới này, thế giới này sớm hay muộn sẽ không dung tha hắn.
Không biết tại sao từ trong đáy lòng cô luôn có cảm giác như vậy.
“Người vừa rồi là ai?” Tư Ngang hỏi.
Trì An chậm rãi quay đầu nhìn hắn, cố gắng biểu hiện bình thường, “Bạn cùng trường.”
Tư Ngang nhìn cô như đang suy nghĩ điều gì đó, sau đó không hề hỏi lại nữa.
Trong lòng Trì An nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng có lẽ cô đã vui mừng quá sớm.
Sau khi kết giao được ba tháng, Trì Âm dưới yêu cầu gấp gáp của Tư Ngang đã chuyển đến ở chung với hắn với tư cách là bạn gái hắn.
Tư gia có một căn biệt thự tại khu giành riêng cho người giàu có, nhưng
lại cách khá xa công ty, ngày thường Tư Ngang vẫn ở trong một căn hộ
chung cư gần công ty. Khi Trì An không tình tình nguyện chuyển qua, cảm
thấy mọi chuyện diễn biến quá nhanh, cô mỗi ngày đều nghĩ muốn chia tay, sao có thể cùng hắn ở chung?
Nhưng từ sau khi sống chung, cô phát hiện hình như hắn không có ý kia với mình, cô liền thấy thoải mái.
Nhưng đêm nay, khi mà Trì An cho rằng mọi chuyện sẽ như mọi ngày, 10 giờ liền về phòng ngủ, ai biết Tư Ngang cũng đi theo cô vào phòng.
Trì An chần chờ hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”
Tư Ngang nhìn cô, vừa cởi nút áo sơ mi vừa nói: “Ngủ.”
Trì An: “…”
Trong nhất thời, tâm tình Trì An thật phức tạp, chẳng lẽ thật sự muốn
thực hiện nghĩa vụ bạn gái bây giờ sao? Vấn đề là, cô còn đang suy nghĩ
cùng hắn chia tay. Làm sao bây giờ?
Trì An rối rắm tới, rối rắm lui, chờ cô thấy chết không sợ, quyết định
thuận theo tự nhiên, lại phát hiện hình như Tư Ngang không có ý kia.
Tư Ngang tắm rửa xong đi ra, trên người mặc áo ngủ, sau đó đi đến trước mặt cô.
Thân hình ăn cao lớn, đứng trước mặt cô khiến cô có cảm giác bị áp bức,
Trì An nhịn không được lui về phía sau một bước, tiếp theo đã bị ôm eo.
Hắn chậm rãi đem cô nằm đè trên giường, vẻ mặt lãnh đạm mà hôn môi cô.
Đôi tay Trì An bị hắn nắm lấy, chân cũng bị hắn đè nặng, không thể nhúc
nhích, chỉ có thể rũ mắt nhìn hắn hôn môi mình với vẻ mặt lạnh nhạt,
trong lòng cô có chút hụt hẫng.
Nếu không phải nhìn thấy biến hóa trong mắt hắn, cô còn cho rằng hắn chỉ là đang thực hiện nghĩa vụ mà thôi.
Tư Ngang giống như mê muội với hành động hôn môi này, hôn cô đã suốt một tiếng đồng hồ, trừ bỏ một chút thời gian cho cô hít thở, vẫn luôn luôn
không ngừng nghỉ, Trì An cảm thấy môi mình vừa đau vừa tê, có khả năng
khóe miệng đã bị sưng.
Trì An cũng không biết cuối cùng mình ngủ thế nào.
Chờ hôm sau tỉnh lại, cô phát hiện mình giống như bạch tuộc tám chân ôm
lấy người đàn ông đang nằm ngủ nghiêm chỉnh trên giường, một chân cô gác trên đùi hắn, tư thế vô cùng ái muội.
Hai mắt Trì An dại ra, sau một hồi lâu mới luống cuống tay chân mà bò dậy khỏi người hắn.
Tư Ngang đã sớm tỉnh, trên mặt không có chút dấu vết buồn ngủ gì, nhàn
nhạt liếc mắt nhìn cô một cái, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Trì An ngồi xổm bên mép giường, nhìn bóng dáng hắn rời đi, nhịn không được vò đầu bứt tóc, tự nhiên có chút uể oải.
Hai người ăn xong bữa sáng, sau đó đến công ty, giống như khôi phục lại hình thức ở chung bình thường.
Nhưng mà đến buổi tối, Trì An phát hiện vị Tư tổng tài này lại tới cọ cọ vào người cô ở trên giường, tiếp tục đè cô ra hôn môi, nghiễm nhiên
chính là một đại ma đầu cuồng hôn môi.
Liên tục nửa tháng bị hắn đè nặng trên người, rốt cuộc Trì An cũng tự
mình sa ngã mà tùy hắn, muốn thế nào thì thế đó, dù sao hắn cũng không
có làm tới, hai người thật sự chỉ đơn thuần đắp chăn ôm nhau ngủ, chuyện xấu gì cũng chưa làm – hôn môi không tính.
Trì An rất mau liền thích ứng được sinh hoạt như thế, ban ngày ở Tư thị
làm việc, buổi tối cùng Tư Ngang về căn hộ chung cư của hắn.
Một ngày, bạn tốt Diệp Lạc gọi điện cho cô, “An An, đột nhiên mình nhớ
tới tên bạn trai cậu rất quen nha, anh ấy là người phụ trách Tư thị
đúng không? An An, cậu nghiêm túc sao?”
Trì An nghe được giọng bạn tốt đầy lo lắng, trong lòng lệ rơi đầy mặt,
rất muốn nói cô không nghiêm túc, mỗi ngày cô đều muốn chia tay, chỉ là
không có biện pháp chia tay, là ai cường ngạnh đưa cho một người bạn
trai bệnh xà tinh chứ. Vì không muốn kích thích Tư Ngang phát bệnh, mỗi
ngày cô có bao nhiêu vất vả, mọi người hiểu sao?
“Lạc Lạc, mình nghiêm túc.” Trì An chỉ có thể nói lời trái lương tâm. Diệp Lạc hiển nhiên là rất lo lắng.
Cô ấy lo lắng không phải không có lý. Vì người ôm mộng cô gái lọ lem
muốn bước vào cửa nhà giàu không ít, nhưng rất ít người có kết cục tốt,
Diệp Lạc không có biện pháp không lo lắng, sợ Trì An trở thành món đồ
chơi của những kẻ có tiền. So với đàn ông, trước giờ phụ nữ thường là
chơi không dậy nổi, Trì An luôn ưu tú và cũng rất lý trí, trước giờ luôn biế rõ bản thân muốn cái gì, nhưng mà cô vẫn là phụ nữ.
Sau khi Trì An tắt điện thoại của bạn, ngồi ở trên bồn cầu một lát, mới ra khỏi nhà vệ sinh, quay lại làm việc.
Đảo mắt một cái đã đến Nguyên Đán, sáng sớm, Trì An bị Từ Ngang đào từ ổ chăn ra.
“Làm cái gì?” Trì An xoa hai mắt hỏi hắn, hiếm khi được nghỉ, cô muốn ngủ nướng một ngày.
Tư Ngang không trả lời, đem cô đào lên, đẩy cửa ra, tiếp đó Trì An bị
một nhóm người trang điểm vây quanh, trang điểm, làm tóc, lựa chọn trang sức và quần áo cho cô.
Xoay chuyển hết buổi sáng, sau khi ăn diện lộng lẫy Trì An xuất hiện khác lạ trước mặt mọi người.
Tư Ngang đánh giá cô một lúc lâu, sau đó nâng tay cô lên.
Lần đầu tiên trong đời Trì An được trang điểm xinh đẹp như vậy, nhìn vào trong gương, cô cũng bị vẻ xinh đẹp quyến rũ của mình làm kinh ngạc,
cảm thấy tại sao mình có thể lớn lên đẹp như vậy, vẻ đẹp ba mẹ di truyền cho cô quả thật là chuẩn cmnr. Nhưng sự kinh ngạc này đến khi nhìn thấy Tư Ngang thì bị đả kích trở về hiện thực.
Cô xinh đẹp cũng không đẹp bằng người đàn ông được trời ưu ái này, nếu
không phải cô tâm tình cứng cỏi, chỉ sợ đã bị bạn trai đả kích đến không còn tự tin.
Khi Trì An bị hắn mang lên xe, nhịn không được hỏi: “Tư Ngang, rốt cuộc chúng ta đi đâu?”
“Tham gia tiệc mừng Nguyên Đán với bạn bè.”
Trì An chậm nửa nhịp, mới nhớ tới bạn bè mà hắn nói, đều là những người
cùng cấp bậc với hắn, không có địa vị xã hội nhất định, sẽ không xứng
đáng làm bạn với Tư tổng của tập đoàn Tư thị.
Trì An bắt đầu nhấp nhỏm không yên.
Tư Ngang ngồi dựa vào ghế, hạ thấp ánh mắt, một tay vân vê chiếc vòng cổ bằng kim cương, từ trong bóng tối mờ ảo, hắn có thể nhìn cô đang rất
khẩn trương.
Những hành động nhỏ của cô hắn đều rất quen thuộc, nhìn thấy cô đang
khẩn trương, hắn không có đi trấn an, mà ngược lại, trừng mắt lạnh nhìn
qua.
Mãi cho đến khi cô quay đầu nhín qua, hắn mới vươn tay, đem cô ôm vào trong lòng, đôi môi mỏng hôn lên đuôi mắt xinh đẹp của cô.
Cái ôm của hắn thật ấm áp, hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài lạnh lùng
của hắn, Trì An dựa vào trong lòng hắn, đột nhiên phát hiện, không biết
từ khi nào, đã quen thuộc với sự tồn tại của hắn.
Cái này không phải là hiện tượng tốt a.
Trì An nghĩ muốn đứng dậy, lại bị hắn gắt gao ôm lại.
Chờ đến khi tới nơi, đầu tóc Trì An có chút rối loạn, Tư Ngang chỉnh lại tóc cho cô, còn kẹp giúp cô một cái kẹp tóc bằng kim cương.
Bọn họ đi vào khu biệt thư tư nhân, nhưng căn biệt thự vô cùng xinh đẹp, xa xa có thể nghe được tiếng chúc mừng năm mới.
Khi Tư Ngang khoát tay bạn gái sảnh chính của căn biệt thự, trong nháy mặt cả sảnh đều an tĩnh lại.
Một lúc sau, nam chủ nhân điển trai của căn biệt thự cũng đi tới, dùng
ánh mắt vô cùng ngạc nhiên đánh giá Trì An, hỏi: “Ngang thiếu, vị tiểu
thư này là ai?”
“Bạn gái.”
“Cái gì?”
Hai chữ này giống như chọc phải tổ ong vò vẽ, nháy mắt toàn bộ đại sảnh như bị oanh tạc.
Trì An như một bình hoa xinh đẹp, ung dung mỉm cười, đứng bên cạnh Tư Ngang, tùy ý cho mọi người chung quanh đánh giá.
Trước khi đến đây, cô chỉ là một nhân vật nhỏ, thế nhưng không có mặt
mũi cũng không sao, có thể làm cho những nhân vật lớn nổi tiếng trong
nước chú ý, quả thật là có mặt mũi, dễ dàng thỏa mãn tính mê hư vinh của phụ nữ.
Nếu những ánh mắt đó thiện ý thì càng hoàn mỹ.
Trì An bị Tư Ngang mang đi một vòng giới thiệu với bạn bè, cho cô lộ mặt trước mọi người.
Năm nay Tư Ngang gần ba mươi, chưa từng quen bạn gái, thậm chí còn không cùng người phụ nữ nào truyền ra tai tiếng, đây là lần đầu tiên hắn mang bạn gái đến đây, tuy rằng chỉ lộ mặt, nhưng vẫn được mọi người coi
trọng.
Sau khi Trì An đi vào biệt thự, rất nhanh đã điều chỉnh lại cảm xúc, bày ra tư thái học bá, cả người thong dong ôn hòa, không kiêu ngạo không
nịnh nọt, đối với một người ra xã hội mà nói, cô làm được đến như vậy là quá không tồi, không phải là mèo bệnh, không ảnh hưởng toàn cục.
Tư Ngang liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt mang theo ý vị không rõ ràng.
Đáng tiếc Trì An chỉ lo đối phó những người ái mộ, không có chú ý tới.
Đột nhiên, Tư Ngang bị chủ nhà kêu đi.
Trì An ở lại, đối mặt với mọi người trong sảnh.
Sảnh chính của biệt thự được bố trí thành phòng khiêu vũ, trong không
khí có tiếng nhạc du dương nhè nhẹ, có mấy vị phu nhân danh môn trang
điểm quý phái ưu nhã đều đi đến chỗ Trì An.
Chung quanh có mấy người nhìn thấy, hầu như chỉ nhướng mày, mặt lạnh nhìn.
Bọn họ nghe nói Tư Ngang mang bạn gái, đối với cô ấy luôn che chở như
châu như bảo, đã quen nhau gần một một năm, mới mang cô đến gặp mọi
người. Hiện tại xem ra, cô ấy nhỏ này trừ bỏ tuổi trẻ, giống như cái gì
cũng không có, so với những cô gái danh gia ái mộ Tư Ngang trong phòng
này đều kém xa.
Nhưng những người này rất nhanh liền kinh ngạc, bởi vì cô gái không đáng nhắc tới trong mắt họ rất nhanh đã nói chuyện được với những quý bà
trong sảnh, không biết cô nói cái gì, mà lại làm cho những người luôn để mắt cao hơn đầu lại lộ vẻ mỉm cười, ánh mắt hiền lành đi không ít.
Không có người nào so với bọn hắn biết rõ mấy người phụ nữ kia có bao
nhiêu khó hầu hạ, cô bạn gái nhỏ của Tư Ngang rốt cuộc làm sao có thể
thu phục những người kia?
Chờ đến khi Tư Ngang và chủ nhân căn biệt thự trở về, liền nhìn thấy Trì An đang cười nói với những vị quý bà kia.
Vị chủ nhà không thể tin được nói: “Ngang thiếu, cô bạn nhỏ của cậu hình như rất là lợi hại.”
Vẻ mặt Tư Ngang vẫn không thay đổi chỉ nhàn nhạt nói: “Cô chỉ cố làm ra vẻ, lừa mọi người thôi, ngay cả… đều trúng chiêu.”
Vị chủ nhà a một tiếng, quay đầu nhìn hắn, không rõ hắn có ý gì. Rõ ràng nghe ra ý xấu trong câu nói, nhưng từ trong miệng lại có chút hương vị
kỳ quái.
Nhìn thấy Tư Ngang trở về, trong lòng Trì An nhẹ nhàng thở ra, chạy nhanh qua đón hắn.
Nếu hắn còn không trở lại, cô sẽ không trụ được nữa.
Mấy người phụ này cũng thật khó dỗ, hiện tại cấp bậc cô không đủ cao, thiếu chút nữa mắng mấy người đó.
“Có đói bụng không?” Tư Ngang hỏi, vẻ mặt ôn hòa, ngay cả cặp mắt tím kia cũng toát lên vẻ say lòng người.
Trì An có cảm giác say mặc dù không có uống rượu, ngơ ngác gật đầu, sau
đó, hắn đút cho cô một viên kẹo rum chocolate, hương vị tinh khiết ngọt
ngào tan trong miệng.
Trì An thích nhất là món kẹo rum chocolate, nhưng vì bảo trì hình tượng, cô không cho người khác biết sở thích này, lén lút giấu diếm. Không
nghĩ tới hắn lại phát hiện, hơn nữa hắn luôn chuẩn bị một chocolate ở
xung quanh mình.
Trì An ăn rất vui vẻ, sau đó thấy hắn nghiêng người, môi mỏng đưa tới, đầu lưỡi liếm qua khóe miệng dính chocolate của cô.
Thiết chút nữa Trì An bị nổ tung.
Những người khác đứng nhìn cũng thiếu chút nữa nổ tung.
Cuối cùng, Tư Ngang mang bạn gái rời đi, mà Trì An cũng trở thành nên nổi tiếng trong giới thượng lưu.
****
Cứ như vậy Trì An đã quen Tư tổng được ba năm.
Suốt ba năm, Trì An đều không tìm được cơ hội cùng hắn nói lời chia tay, thậm chí ba năm ở chung, đã làm cho cô đã quen với sự hiện diện của
người này.
Nhưng cô vẫn muốn chia tay, nguyên nhân thì có rất nhiều, mà điều quan
trọng nhất là người này thật sự có bệnh xà tinh, mỗi khi lên cơn, làm
cho người ta đều chân tay mền nhũn, ngoại trừ phải thuận theo vuốt lông, thì không còn biết làm sao.
Ngay lúc Trì An đang cân nhắc làm sao để chia tay bạn trai cao phú soái, thì Tư tổng cảm thấy bọn họ nên kết hôn.
Do đó, Tư tổng tài quyết định cầu hôn Trì An.