Liêu Thần

Chương 124: Chương 124: Người cá biển xanh




Sóng biển nhẹ nhàng vỗ vào thân thuyền, trong bóng đêm an tĩnh phát ra từng đợt sóng êm dịu.

Ánh trăng chiếu sáng một vùng biển rộng, từng đợt sóng vỗ dập dìu, nơi xa xa loáng thoáng tiếng hát vang những bài ca cổ xưa của đại dương.

Hết thảy đều có vẻ an bình.

Trì An tỉnh lại trong bóng đêm, phát hiện bản thân mình đang ôm một cái thùng rượu, lưng dựa vào lan can, đầu choáng váng, không có biện pháp tập trung tinh thần, thiếu chút nữa nhịn không được mà ngủ thiếp đi.

cô giật giật thân thể, cả người vẫn chậm lụt, phát hiện mình giống như đang say rượu, cả người mềm như bông, không có sức nhấc nổi tay, đầu óc vẫn mơ màng.

„Tư Ngang...“ cô gọi tên hắn theo thói quen.

thật lâu sau, không cảm nhận được hơi thở cùng vòng ôm ấm áp của hắn, cô mới bất tri bất giác hiểu được, mình đã đến thế giới mới.

Qua một hồi lâu, Trì An mới đè xuống cảm giác ủy khuất khó chịu trong lòng, nhịnkhông được xoa xoa đầu, bỏ qua thùng rượu trong lòng ngực, vịn vào lan can, lảo đảo mà bò dậy.

Sau khi đứng lên, cô nhìn thấy một vùng biển rộng lớn trước mắt.

Ánh trăng như nước, chiếu lên mặt biển yên tĩnh, sóng vỗ nhẹ nhàng, lộ ra phần nhu tình thuộc về bóng đêm trên biển rộng, khiến tâm tình cũng dâng lên một cảm giác dịu dàng.

Trì An ợ một hơi, vịn lấy lan can, dạ dày bị nóng đến khó chịu, nhịn không được nôn khan vài cái.

Sau khi nôn xong, thân thể càng thêm khó chịu, cả người vô lực, thiếu chút nữa là trượt chân té xuống sàn, cũng không biết trước đó uống bao nhiêu rượu nữa.

cô vừa che cái trán khó chịu, vừa quan sát tình hình chung quanh, phát hiện mìnhđang ở trên một chiếc thuyền lớn, mà chiếc thuyền này đang trôi nổi trên mặt biển.

Chung quanh cô còn có rất nhiều người say đến không biết đất trời giống cô vậy, nhìn cách ăn mặc hẳn là thuyền viên, bọn họ đều ôm thùng rượu trước ngực, ngã dọc ngã ngang, nằm đầy trên sàn, mùi rượu xông vào mũi.

cô mơ màng nhìn một lượt hoàn cảnh chung quanh, đầu óc mờ mịt vì chất cồn ăn mòn, ngay cả phản ứng cũng chậm chạp hơn.

Sau một lúc lâu, Trì An lảo đảo lên khoang thuyền, bước chân như đang đi trên mây,cô muốn đi tìm thứ gì đó để giải rượu.

Tuy đang say khướt, phản ứng cũng chậm chạp hơn so với ngày thường, nhưng lý trí còn sót lại cho cô biết, cô đã đi vào thế giới mới, dù không biết thế giới này là dạng gì, có an toàn hay không. Việc cấp bách hiện tại là phải làm cho bản thân tỉnh táo lại mộtchút, đỡ phải say đến chuyện gì xảy ra cũng không biết.

Trì An sờ soạng đi trong khoang thuyền, thỉnh thoảng ợ một cái, cuối cùng cũng mò đến được phòng bếp.

cô chậm rì rì đi vào, thiết chút nữa vấp phải người đàn ông say mèm đang ôm thùng rượu nằm ngay trước cửa; cô không chút nghĩ ngợi mà giơ chân muốn đá bay chướng ngại vật, không nghĩ đến cả người lại mềm như bông, không chút sức lực, ngược lại làm cho bản thân té xuống, đầu đập trúng sàn đau đến chảy nước mắt.

Tay chân mềm nhũn, dường như không chịu điều khiển của bản thân, Trì An chậm chạp bò lên, che đi cái trán sưng vù như bánh bao đi vào trong, rất nhanh cô nhìn thấy trong phòng bếp còn có mấy đầu bếp đang say khướt, ôm thùng rượu mà ngủ ngon lành.

Trì An lướt qua bọn họ, miễn cưỡng duy trì thanh tỉnh, sau một hồi lục tung tìm kiếm, cuối cùng cô cũng tìm thấy một chai giấm, nhanh chóng cầm lên uống vài hớp.

Vị chua của giấm xông thẳng lên đầu, rốt cuộc cũng giúp đầu óc cô thanh tỉnh được vài phần, nhưng mà thân thể vẫn mền nhũn, không tí sức lực nào.

Trì An nghĩ, có nên tìm một chỗ nghỉ ngơi trước hay không, nếu không, say như thế này thì quả thật có thể xảy ra chuyện.

Mây đen che mờ ánh trăng, gió biển thổi qua, trong không khí dường như có hơi thở khác thường.

Trì An ôm lấy chai giấm, đột nhiên nghe được tiếng kêu thảm thiết từ nơi xa truyền đến. Chậm nửa nhịp cô mới phản ứng lại, nhanh chóng bỏ chai giấm xuống, kéo lê thân thể đi ra ngoài, mới vừa đi đến cửa, mới phát hiện bản thân quá mạo muội nếu ra ngoài ngay lúc này, hẳn là nên tìm vũ khí trước.

cô quay lại phòng bếp, ở trong góc tìm được một thanh sắt dùng để cời lửa, kéo nó ra ngoài.

Vừa mới ra đến cửa, Trì An đụng phải một người đi đến, cây sắt trong tay rơi xuống sàn.

cô theo bản năng muốn bò xuống tìm kiếm cây sắt, nhưng bị người kia bắt lên.

Đó là một thiếu niên với mái tóc nâu, đem cô kéo đứng lên, sau khi nhìn thấy rõ mặtcô, cậu ta kinh hô kêu lên: „Joy, sao cậu lại ở chỗ này?“

Trì An bày ra vẻ mặt ngây thơ mà nhìn cậu ta.

Vẻ mặt cậu thiếu niên biến đổi như tắc kè hoa vài lần, sau khi nhìn Trì An một hồi, thìcậu ta nắm lấy tay cô, đem cô đi ra ngoài.

Trì An thật sự rất say, tuy đã uống vài hớp giấm, nhưng tác dụng không lớn, chân vẫn loạng choạng, năng lực phản ứng gần như bằng không, cả người giống như con ma men, cho nên khi bị cậu thiếu niên kéo đi một đoạn, sau nửa nhịp cô mới phản ứng lại muốn giãy giụa thoát ra.

Kết quả tự nhiên là không thoát ra được.

Thân thể này chính là một người không có sức lực nào, hiện tại lại uống say, mềm nhũn, căn bản không có sức phản kháng.

Cậu thiếu niên kia kéo cô lên trên boong tàu.

Dưới ánh trăng, Trì An nhìn thấy khắp nơi trên boong tàu toàn là thi thể, máu dính đầy sàn, không biết khi nào thì hải tặc đã tấn công lên thuyền, những thuyền viên đangsay bất tỉnh kia thật dễ dàng bị hải tặc kết thúc sinh mạng, những thuyền viên còn tỉnhthật ra cũng có một ít, bọn họ đang chiến đấu với bọn hải tặc, đáng tiếc, chất cồn đãăn mòn cơ thể họ, khiến sự phản kháng của họ - thoạt nhìn phá lệ buồn cười.

„Joy, thật xin lỗi...“

Khi hai tay Trì An bị người ta trói lại, cô mới phản ứng lại, nhìn về người thiếu niênđang trói cô.

Đôi mắt màu xanh xám của cậu thiếu niên nhìn cô đầy áy náy, cậu ta nói với cô: „Joy, tôi không muốn để hải tặc giết cậu, tôi cũng không muốn làm sát thủ, cho nên... Chúc cậu may mắn! Nếu cậu có thể sống sót, hy vọng chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau.“

„Joy, hẹn gặp lại! Kiếp sau chúng ta lại làm anh em!“

Dưới chân Trì An lảo đảo, cô quay đầu nhìn lại, thấy dưới ánh lửa bập bùng, một tay cậu thiếu niên kia đẩy cô xuống nước.

Thân thể từ giữa không trung rơi xuống, đầu Trì An vẫn còn choáng váng, còn chưa kịp suy nghĩ chuyện gì đang diễn ra, đã nghe ầm một tiếng, nước biển bao phủ khắp cơ thể cô. Bị đẩy xuống nước, cuối cùng Trì An cũng thanh tỉnh vài phần, cũng hiểu rõtình cảnh hiện tại của mình.

Sau khi bị sặc vài ngụm nước, cô nhanh chóng bế khí, nỗ lực khống chế thân thểkhông bị chìm xuống, giãy giụa bơi lên trên.

Ầm một tiếng, Trì An thật vất vả mới ngoi lên được mặt nước, quay đầu nhìn lại, cônhìn thấy con thuyền cách đó không xa dưới ánh trăng, trên thuyền vẫn là một mảnh chém giết như cũ, không ngừng có thi thể bị hải tặc ném xuống nước.

Mãi cho đến khi cảnh giết chóc trên thuyền được bình ổn, thuyền cũng chậm rãi di chuyển về phía xa.

Trì An ngâm mình trong nước biển, gió đêm thổi qua, cô nhịn không được mà run lập cập, cảm giác say rượu cuối cùng cũng đã thối lui, thanh tỉnh hơn nhiều.

Thân mình lại muốn chìm xuống lần nữa, Trì An khó khăn bơi về phía trước, dùng đôi tay bị trói chụp lấy một cái thùng rượu cách đó không xa, sau đó ôm lấy nó, trôi nổi bồng bềnh trên mặt biển.

Lau nước trên mặt, Trì An nhìn chiếc thuyền đang dần dần đi về phía xa kia, trong lòng có chút bất đắc dĩ.

Tuy cô đã có thói quen mỗi lần khi đến một thế giới mới đều sẽ đối mặt với các loại nguy hiểm, chính là không giống như lần này, bị người ta ném vào trong biển, chung quanh ngoại trừ thi thể, cũng chỉ có một thùng rượu bên cạnh cô.

Trì An nhìn thoáng qua đôi tay bị trói, tay giơ lên trước mặt, sau đó nỗ lực dùng răng cắn đứt sợi dây thừng trói tay mình, phải mất một lúc cùng với việc hao tốn không ít sức lực, cô cũng cắn đứt được sợi dây đó, giúp đôi tay khôi phục lại tự do.

Tiếp theo, Trì An thử bò lên trên thùng rượu cao hơn một thước, thùng rượu hình tròn, khi mới bò lên trên, không giữ được thăng bằng, thùng rượu liền đổ về một bên, dĩ nhiên, một lần nữa cô rơi xuống nước, phải nhanh chóng trồi lên, bám lấy thùng rượu.

Lại một lần nữa lau nước biển đọng trên mặt, Trì An nhìn lên ánh trăng trên bầu trời, suy nghĩ hiện tại mình nên tự cứu mình như thế nào.

Chẳng lẽ cứ trôi bồng bềnh trên biển mãi sao?

Tuy còn chưa tiếp nhận ký ức của thế giới này, nhưng Trì An không thích đem mình đặt vào nguy hiểm, mặc kệ quan hệ trước kia của nguyên chủ và cậu thanh niên kia là như thế nào, ít nhất hiện tại, cô phải nhanh tìm xem có đảo nhỏ nào gần đây không, trước phải lên bờ rồi mới tính tiếp.

Trì An ôm thùng rượu, tìm kiếm phương hướng, sau đó nhanh chóng đẩy thùng rượu về phía trước.

Bơi được một lát, Trì An rõ ràng cảm giác được thân thể bị bào mòn rất nghiêm trọng, thân thể này một chút sức lực cũng không có, quá mảnh mai. cô dựa vào thùng rượu nghỉ ngơi một chút, nhịn không được duỗi tay sờ sờ bộ ngực, rõ ràng cảm giác trênngười còn một lớp vải quấn quanh ngực, khiến bộ ngực bị quấn đến lép kẹp, mặc quần áo vào, thoạt nhìn giống như sân bay.

Liên hệ với những lời cậu thiếu niên nói trước khi đẩy cô xuống nước, Trì An hiểu rõ, ở thế giới này, phỏng chừng nguyên chủ cũng lại giấu giếm thân phận nữ giới, giả trang mình thành con trai.

Trì An nghỉ ngơi một lát, lại tiếp tục nỗ lực phấn đấu.

Ánh trăng trên trời bắt đầu ngã về phía Tây.

Trì An vừa mệt vừa khát, hơn nữa trước đó uống quá nhiều rượu, từng cơn buồn ngủ ập xuống, mệt mỏi đến mức thiếu chút nữa là dựa vào thùng rượu mà ngủ.

Đột nhiên, chân tê rần, sắc mặt Trì An trắng bệch, lấy tốc độ cực nhanh bò lên trênthùng rượu.

Dưới ánh trăng, rất nhanh cô nhìn thấy chân mình đang chảy máu, nơi đó không biết bị thứ gì gặm đi một lớp da thịt, lộ ra phần xương trắng, nỗi đau đớn của việc lột da này khiến cả người cô đổ mồ hôi lạnh.

Trong lòng Trì An lo lắng, che lại vết thương trên chân, cảnh giác nhìn chằm chằm mặt biển, nỗ lực duy trì thân bằng.

Trong chốc lát sau, Trì An cũng nhìn thấy rõ thứ đã tấn công mình, là một loại rắn biển, nhìn có vẻ dài mấy mét, ở trong nước bơi qua bơi lại, đầu ngoi lên mặt nước dò xét, khi há miệng có thể nhìn thấy răng nanh.

Mấy con rắn biển rất nhanh bao vây cô, đầu trồi lên khỏi mặt nước.

Trì An cau mày, lòng bàn tay vẫn đang đổ mồ hôi, phát hiện tình cảnh bản thân hiệntại rất không tốt, biển rộng mênh mông, trừ bỏ thùng rượu dưới chân, cô không có vũ khí nào, làm sao có thể đối phó với rắn biển ăn thịt người kia đây?

một con rắn biển từ trong nước vụt lên, như tia chớp bay về phía cô, Trì An bất chấp những thứ khác, một quyền đánh qua, đánh trúng thân mình trơn tuột của nó, khiến nó rớt xuống biển, đuôi nó đập trúng bả vai cô, tức khắc một trận nóng rát đau đớn ập đến. không đợi cô bình tĩnh lại, lại có một con rắn biển khác phóng tới.

Trì An bất chấp đau đớn, nghe tiếng biết chỗ, lấy thân mình chống lại công kích của rắn biển.

Càng vào lúc nguy hiểm, cô càng vững vàng. Tuy thân thể này không có chút lực lượng nào, nhưng tốt xấu gì năng lực phản ứng của bản thân vẫn có, Trì An miễn cưỡng có thể tránh đi công kích của những con rắn biển, dù ngẫu nhiên bị chúng nó cắt mất mấy miếng thịt, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi, trước mắt vẫn cần sống sót.

Càng về sau, vết thương trên người càng nhiều, tay chân đều có vết thương, máu chảy đầm đìa.

Trì An nhịn xuống đau đớn, không chút nào nhụt chí.

Mà những con rắn biển tấn công dưới nước nãy giờ, tính tình ngày càng táo bạo, công kích càng ngày càng dày đặt, đột nhiên từ nơi xa vang lên tiếng hát du dương. Tiếng hát giống như một giấc mộng xa xưa tốt đẹp, kéo người ta đi vào giấc mộng, khiến tâm trí bồi hồi không thôi, nhưng Trì An chỉ choáng váng trong chốc lát, rất nhanh tỉnh lại trong đau đớn.

Còn những con rắn biển kia, sự công kích dần dần chậm lại trong tiếng ca, sau đó chìm vào trong nước.

Trì An nhẹ nhàng thở ra.

cô giống như hết hơi, nắm lấy thùng rượu bên cạnh, ổn định thân thể, máu từ trênngười từng giọt từng giọt rơi lên trên thùng rượu, sau lại rơi vào nước biển.

Mùi máu tươi có khả năng hấp dẫn những kẻ săn mồi thực sự trong biển cả.

Trì An vội vàng cởi bỏ quần áo trên người, lau đi những vết máu, sau đó lại mặc quần áo lại, thoạt nhìn cô càng đáng sợ.

Trì An nhịn không được thở dài, cảm thấy thế giới dường như rất không an toàn, côvừa mới tới, đã bị người ta đẩy xuống biển, tiếp theo lại bị thương, kế tiếp không biết điều gì chờ đợi cô.

đang lâm vào suy nghĩ, đột nhiên trên mặt biển truyền đến động tĩnh khác thường, Trì An cho rằng những kẻ săn mồi thực thụ lại đến, cả người căng chặt nhìn chằm chằm mặt biển, mãi cho đến khi thấy rõ sinh vật trồi lên mặt nước, cả người cô mới chậm rãi thả lỏng.

Trồi lên mặt biển chính là thiên sứ của biển – cá heo.

Hơn nữa, chú cá heo này có chút đặc biệt, trên trán có một dấu hiệu hình tia chớp màu trắng, chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra nó không giống với những con cá heo bình thường.

Vì mất máu quá nhiều, sắc mặt Trì An có chút tái nhợt, nhưng cô vẫn tủm tỉm cười nóivới chú cá heo không biết đến từ đâu này: “Mày đến tìm tao sao?”

Cá heo dùng mõm nhẹ nhàng chạm vào chân đang chảy máu của cô, vẫn như cũ mộtbộ dáng mỉm cười.

“Cám ơn.” Trì An cảm thấy nó đang quan tâm mình, tâm tình rất tốt nói với nó mộttiếng cám ơn.

Cá heo dùng mõm đẩy thùng rượu đi trong chốc lát, sau nó nhìn cô há miệng như là kêu một tiếng, sau đó lại lặn xuống nước.

Trì An cho rằng nó phải rời đi, trong lòng có chút thất vọng, nhưng cũng không quá mức để ý, cô cẩn thận động đậy thân mình, cẩn thận kiểm tra nơi bị thương, chỉ cần chỗ nào chảy máu thì đều tỉ mỉ lau khô vết máu.

Qua một lát, xác nhận miệng vết thương không còn chảy máu nữa, Trì An cân nhắc, có nên lại xuống nước lần nữa không.

không thể cứ mãi ngồi trên thùng rượu chờ có thuyền đi ngang cứu mình đi?! Cònkhông biết có thuyền nào lưu thông ở khu vực này không nữa.

Ngay lúc Trì An quyết đầu xuống nước một lần nữa, đột nhiên, tầng tầng cuộn sóng xuất hiện trên mặt biển, tiếp theo lại thấy chú cá heo lúc nãy quay trở lại.

Trì An nhìn tia chớp màu trắng trên trán nó, cười nói: “Sao mày lại quay lại?”

Cá heo hé miệng, lúc này Trì An mới phát hiện, trong miệng nó ngậm một thứ, đưa về phía cô.

Trì An duỗi tay cầm lấy, phát hiện đây là một loại thực vật dưới đáy biển, có vẻ ngoài giống như san hô đỏ, không biết nó có lợi ích gì, nhưng nhìn chú cá heo tủm tỉm cười nhìn mình, cô duỗi tay sờ sờ nó, nói: “Đây là quà cho tao sao? Cám ơn!”

Cá heo dùng đầu cọ cọ vào người cô.

Sau khi cá heo dùng đầu cọ vào người cô nhiều lần, Trì An mới hiểu rõ ý nó, “Thứ này có lợi cho vết thương sao?”

Cá heo tủm tỉm cười nhìn cô.

Trì An đem gốc cây giống san hổ đỏ đến trước mặt để nghiên cứu, sau đó dùng móng tay vào lớp vỏ ngoài của nó, ngoài dự đoán, lớp vỏ của thứ này vô cùng giòn, chỉ cần dùng một chút lực là có thể chọc thủng, bên trong chảy ra chất lỏng sền sệt màu đỏ, tản ra hương thơm dịu nhẹ.

Trì An thử đem chất lỏng kia thoa lên vết thương trên mu bàn tay, nháy mắt một cảm giác mát lạnh tràn đến, lấn át đau đớn, tiếp theo nhìn thấy miệng vết thương chậm rãi chuyển biến tốt.

Trì An có chút giật mình với năng lực trị liệu của thực vật này, lại nhìn chú cá heo vẫn tủm tỉm cười bên cạnh, cả người liền buông lỏng xuống.

Kế tiếp, Trì An ngồi xếp bằng trên thùng rượu, chú cá heo ở phía sau đẩy thùng rượu, thùng rượu cứ trôi nhẹ trong nước, Trì An nỗ lực duy trì thăng bằng, không có giống như lần đầu té ngã xuống nước.

Đem chất lỏng của thực vật có vẻ ngoài giống san hô đỏ thoa đều lên vết thương, những vết thương đó rất nhanh khép lại, lớp da mới cũng được tái tạo, thoạt nhìn còn có chút trắng hồng, đã không có gì trở ngại.

Tuy Trì An còn chưa hiểu thế giới này ra sao, nhưng lúc trước có rắn biển ăn thịt người, sau có thực vật có hiệu quả trị liệu thần kỳ, đều cho thấy thế giới này khôngphải là thế giới mà cô biết rõ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.