Chị Yoona và cô đi đến một tiệm ăn nhỏ ở gần công ty . Thiên Tâm thấy
hơi căng thẳng , sao tự nhiên lại muốn gặp cô , chắc chắn chị đã biết
chuyện rồi
" Em ăn gì ? "
Chị đặt menu xuống chỗ cô , sau đó quay ra nói với bồi bàn :
" Cho tôi một chocolate nóng , một hamberger loại 5 "
Cô nhìn thực đơn một lượt rồi cất giọng nói
" Cho em một cơm rang dương châu và một nước táo !"
Trong thời gian chờ đồ ăn đến , hai người tranh thủ nói chuyện
" Thiên Tâm , em là bạn gái của Vương Nguyên?"
Chị Yoona nhìn cô như chất vấn , cô gật đầu một cái sau đó không dám ngẩng đầu lên , miệng nhỏ nhẹ một tiếng :
" Vâng ! "
Chị thở dài nhìn cô , sau đó nói :
" Thật ra chị rất thích em và rất ủng hộ mối quan hệ của hai đứa ! "
Cô bỗng ngẩng đầu lên , đôi mắt tro xám lạnh lẽo thường ngày lại sáng rực lên :
" Thật ạ ?"
" Ừm ! Thật !"
Chị cười nhìn cô , sau đó chẹp miệng một cái
"Chỉ có điều ... Chị sợ hai đứa sau này sẽ rất cực khổ ! Đặc biệt là em , nếu chuyện này bị lộ , không phải người gánh chịu nỗi đau là em sao ? "
Chị nhìn cô một cách bất an , tay vươn ra đặt lên vai cô .
" Không , em sẽ không sao đâu ! Chỉ cần được ở cạnh anh ấy , dù có chết em cũng không sợ !"
Cô kiên quyết nói , đáy mắt ánh lên tia quật cường .
" Ừ ! Chị tin hai đứa sẽ vượt qua ! Chuyện của hai đứa , ngoài TFBOYS ra chỉ có chị và các quản lí còn lại biết ! Em cứ yên tâm ! "
" Vâng ! Cảm ơn chị !"
" Ừ ! Không có gì ! Nào đồ ăn ra rồi ... mau ăn đi cho nóng ! "
Chị ân cần đưa đĩa đồ ăn cho cô . Hai người vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ
***
Cô sau khi ăn tối với chị Yoona thì cùng anh về nhà .
...Trong nhà...
Cô ngồi ở phòng khách chờ anh tắm xong rồi cũng đi tắm luôn .
Ngồi ngâm mình trong bồn nước nóng , cô bất giác nhớ đến lời của chị
Yoona " Chị sợ hai đứa sau này sẽ rất cực khổ ! Đặc biệt là em , nếu
chuyện này bị lộ , không phải người gánh chịu nỗi đau là em sao ? "
Đột nhiên cô cảm thấy có chút lo lắng , nhanh chóng lắc đầu xua đi suy nghĩ đó trước khi có trở thành điều ám ảnh.
Cô bước ra khỏi phòng tắm , thấy anh đang ngồi ở ghế sofa ngoài phòng khách .
Nhìn cô , anh bỗng ngẩn người . Cô mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng mỏng manh , mái tóc đen óng còn đọng lại nước , từng giọt nước chảy nhẹ
xuống dưới phần cổ trông rất quyến rũ . Chiếc lưỡi anh khẽ liếm nhẹ vành môi , chầm chậm bước đến gần cô , dần dần ép sát cô vào góc tường cạnh
chiếc bàn
" Anh ...làm gì vậy ?"
Anh không nói gì , cúi xuống hôn lên vành tai cô khiến cô có cảm giác nhột liền khúc khích cười .
Anh thì thầm vào tai cô
" Anh đói rồi , ăn em nhé "
Cô mở to mắt , định nói gì đó thì cả người đã bị nhấc bổng lên bởi cánh tay anh , anh bế cô đi lên phòng .
" Bỏ em ra đi mà , nè ! "
Cô giãy giụa nhìn Vương Nguyên , anh liếm môi một cái :
" Em càng vậy ! Anh càng muốn ăn !"
...Ánh mắt Thiên Tâm vô cùng mị hoặc , khiến cho Nguyên Nguyên như ngẩn
người , tựa hồ như muốn áp chế cả người lên thân thể cô . Anh cúi xuống
hôn lên xương quai xanh của cô , sau đó đến cổ . Chiếc cổ trắng ngần như ngó sen đã hằn đỏ những dấu hôn gợi tình . Sau đó anh hôn lên đôi môi
anh đào đỏ mọng , chiếc lưỡi tham lam bóc tách hàm răng cô , hung hăng
xông vào càn quét trận địa , cuốn lấy từng vị ngọt và cả hơi thở cô .
Thiên Tâm như bị rút hết sức lực , hơi thở vô cùng gấp rút . Bàn tay anh không yên phận lần xuống xoa nhẹ phần bụng cô khiến cho nó trở nên săn
cứng . Cô nhắm nghiền mắt đáp trả nụ hôn , tay vòng qua ôm chặt lấy bờ
vai rắn chắc của người con trai cô yêu
Đúng là Vương Tổng bá đạo , mỗi lần hôn lên môi cô đều như một cơn lốc
ngọt cuốn sạch hơi thở khiến cơ thể như co rút , mềm nhũn .
Cô cảm giác từng chiếc khuy áo bị giật ra , chiếc áo lót màu đỏ ẩn hiện
dưới lớp áo màu trắng trông vô cùng gợi cảm , tay anh luồn vào xoa nhẹ
lưng cô, đôi môi vẫn điên cuồng hôn , từ từ di chuyển đến phần cổ trắng
ngần . Thiên Tâm như bị rút cạn dưỡng khí , chỉ biết thở gấp .
" Không Vương Nguyên ! Dừng lại !"
Đột nhiên cô bật hẳn dậy , lấy tay kéo hai vạt áo lại , vội vàng cài lại khuy áo.
Anh nhìn cô khó hiểu , có đôi phần bực dọc :
" Sao vậy ? "
Cô nhìn anh trân trân , đột nhiên mồ hôi trên trán ứa ra rất nhiều :
" Em ... Em chưa sẵn sàng ! "
Thiên Tâm không hiểu sao mình lại phản ứng như vậy , đúng là lúc nãy cô
bị dục vọng của anh làm thiêu đốt , nhưng bây giờ lại có cảm giác rất sợ hãi, không phải vì cô sợ " đau " mà là một lý do khác - không rõ .
" Là vì em ... chưa tin tưởng anh ? "
Câu hỏi của anh làm cô như đứng hình , cô chưa từng có ý nghĩ này hết . Vội lắc đầu , cô lúng túng nói :
" Không không ... Em không có ý đó ! "
Đôi lông mày của anh nhíu chặt lại , nói tiếp
" Không phải em chưa sẵn sàng là vì chưa tin tưởng anh hay sao ? Em sợ
rằng nếu chúng ta làm vậy , sau này anh sẽ không chịu trách nhiệm với em chứ gì ? "
Giọng anh bỗng lớn lên , tưởng chừng như đang rất tức giận . Cô như sây
sẩm mặt mày , thực là anh đã hiểu sai ý cô , từ trước đến giờ cô chưa
bao giờ nghĩ là mình không tin tưởng anh . Cảm giác bị nghi ngờ trong
khi mình không có tội khiến cô phát ức , nước mắt đột nhiên rơi xuống :
" Em ... Em chưa từng nghĩ vậy ! "
Thấy cô khóc , anh vội ôm cô vào lòng , tự nhiên cảm thấy mình là người phạm tội tày trời , rất dằn vặt .
" 11 năm nay , em ... hức ... Đều rất tin tưởng anh , lúc anh yếu lòng vấp ngã ,em ... vẫn tin tưởng anh ... Hức "
Tiếng khóc cô ngày một to hơn .
" Anh biết mà , ngoan ! Nín nào ! Anh sai rồi , anh sai rồi !"
Anh vuốt tóc cô đầy ân sủng , cúi xuống thơm lên trán cô .
Cô không nói gì , cứ úp mặt vào vai anh mà khóc , trong căn phòng chỉ
còn " đọng " lại tiếng nức nở của Lưu Thiên Tâm . Một lúc sau , cô ngủ
gục trên vai anh từ lúc nào không biết . Anh đỡ cô nằm xuống giường ,
đích tay cài lại khuy áo cho cô . Nhìn cô , anh khẽ thở dài , cô gái nhỏ bé của anh sao lại yếu đuối đến vậy , sau này nếu như không có anh ở
bên chăm sóc, chắc chắn sẽ nhớ rồi khóc cho đến khi sưng hết mắt cho mà
xem ! Có lẽ cô vẫn chưa sẵn sàng . Anh vươn tay tắt đèn ngủ , nằm xuống
bên cạnh cô , cánh tay rắn chắc ôm chặt mèo nhỏ vào lòng , con mèo này
... anh yêu lắm !