Hồ ly cản đường?
Nghe được những lời này của Thiết Sơn, Lý Tu Viễn đang trò chuyện cùng phụ thân liền ngừng lại.
- Chỉ là một con hồ ly mà thôi, có cái gì ngạc nhiên.
Lý Đại Phú nói:
- Đuổi nó đi là được, cũng không phải gặp hổ lang trong núi.
- Dạ, dạ lão gia. Thế nhưng mà này hồ ly là, là con hồ ly chúng ta gặp phải trước kia.
Thanh âm của Thiết Sơn đè nén sự sợ hãi.
Trước kia?
Nghe thế, ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ động nên nói ngay:
- Phụ thân, ta đi xem một chút.”
Nói xong liền cưỡi ngựa chạy vội về phía trước một đoạn ngắn.
Hồ lý hắn từng gặp phải chỉ có con thanh hồ kia thôi.
Là con thanh hồ bị Thiết Sơn đánh gãy chân, sau đó được Lý Tu Viễn thả ra.
Hắn còn nhớ rõ danh tự con thanh hồ kia, gọi là Lục Nga.
Là một tỳ nữ phụ thân mua ở ven đường, ông còn định cho hắn làm tiểu thiếp, nào biết là một con hồ ly tinh.
- Xuy ~!
Lý Tu Viễn cưỡi ngựa tới nơi. Lúc này thấy cách đó không xa là một con thanh hồ đang ngồi xổm, cái đuôi cùng màu đong đưa phía sau.
Da lông nó sáng ngời, bộ dáng không nhiễm bụi trần. Đôi mắt chớp động chẳng có dã tính tí nào. Ngược lại trông vô cùng linh động, cứ như có nhân tính vậy.
Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ nhúc nhích, hắn cảm thấy này thanh hồ có chút khác biệt so với trước kia. Tựa hồ càng thêm tiên khí, vừa nhìn liền biết không phải hồ ly bình thường.
- Đại thiếu gia, thật là con hồ ly tinh trước kia sao?
Thiết Sơn có chút khẩn trương nói:
- Lần trước tiểu nhân đánh gãy chân nó, đừng nói nó muốn tìm tiêu nhân trả thù chứ.
- Trả thù? Mắc gì phải trả thù, chẳng lẽ ngươi ăn thịt nó? Hồ ly này có sáu trăm năm đạo hạnh, nó mong cầu là thành tiên thành đạo, không có khả năng ăn thịt người. Hơn nữa từ trước tới nay nó cũng chưa từng làm vậy. Nó không có ác ý đâu, ngươi yên tâm đi.
Lý Tu Viễn nói.
Phàm là yêu tinh có sáu trăm năm trở lên. Sau khi vượt qua tam kiếp là thiên địa nhân liền có thể tiếp tục tu luyện, chờ đắc đạo thành tiên.
Kiếp nạn chân chính của yêu tộc không phải tam kiếp thiên địa nhân mà chính là nhân quả.
Biết bao nhiêu đại yêu vì hai chữ nhân quả này mà tiên cơ bị hủy, nặng hơn là rơi vào phàm trần, biến thành yêu ma.
Lý Tu Viễn cưỡi ngựa đi tới trước mặt thanh hồ:
- Ngươi đã vượt qua thiên kiếp?
Chúng hộ vệ thấy thiếu gia nói chuyện với một con hồ ly thì khó mà tin nổi, từng người trừng to hai mắt mà nhìn.
Thanh hồ nhẹ gật đầu, đôi mắt đảo quanh thân Lý Tu Viễn, thỉnh thoảng còn hơi có né tránh, hình như có mấy phần thẹn thùng.
- Đã vượt qua thiên kiếp sao ngươi không ở trong rừng sâu núi thẳm mà tu luyện, tới nơi này làm gì?
Lý Tu Viễn hỏi.
- Chít…chít chít.
Thanh hồ nói.
Lý Tu Viễn đáp:
- Nói tiếng người.
- Chít…chi chi chi.
Thanh hồ chỉ ra sau lưng rồi mở miệng nói.
Khóe miệng Lý Tu Viễn giật một cái, phất phất tay nói:
- Tới đây.
Lỗ tai Thanh hồ hơi động một chút, nhanh chóng chạy tới về phía Lý Tu Viễn. Hai chân nhảy lên, đạp đất gần một trượng cao, giống như đằng không bay lên rồi đáp lên Dạ Chiếu Ngọc Sư. Sau đó nó vui sướng ngoắt ngoắt cái đuôi nhìn Lý Tu Viễn.
- Ngươi đã thành tinh, còn giả bộ hồ ly cái gì, nói tiếng người. Ta không phải tinh thông thú ngữ.
Lý Tu Viễn nói.
Thanh hồ nhìn những hộ vệ sau lưng Lý Tu Viễn một chút, nó do dự.
Hiển nhiên nàng không muốn thân phận của mình bại lộ.
- Yên tâm, bọn hắn sẽ không ngạc nhiên, muốn nói gì cứ nói thẳng ra đi. Bằng không chặn đường ta làm gì, ta cũng xem như từng giúp ngươi, ngươi báo đáp như vậy à?
Lý Tu Viễn nói.
Lúc này thanh hồ mới miệng nói tiếng người. Âm thanh thanh thúy phá lệ êm tai vâng lên:
- Tiện thiếp Lục Nga xin ra mắt công tử.
Nói xong nàng còn giơ lên móng vuốt thi cái lễ.
- Thật sự là hồ ly tinh a. Nó…nó biết nói tiếng người.
Hộ vệ sau lưngsợ hãi nói.
Một hộ vệ bị hù tới rơi xuống từ trên lưng ngựa.
Trên đường đi, chúng hộ vệ đã gặp được khá nhiều yêu ma quỷ quái, nay lại gặp phải một con hồ ly tinh.
- Quả nhiên là con hồ ly tinh kia, nàng lại theo con ta.
Lý Đại Phú cũng là cắn răng nghiến lợi nói:
- Lúc trước Lân nhi không nên thiện tâm mà thả hồ ly này đi, nên đánh chết nó. Bây giờ thương thế hồ ly tinh đã được chữa khỏi, khẳng định muốn đến báo thù, đều nói hồ ly đứng đầu mang thù mà.