Liêu Trai Đại Thánh Nhân

Chương 78: Chương 78: Đọc tế văn




Thỉnh thần là việc cực kỳ trọng đại tại thế giới này, nếu tế tực nghiêm thúc thì công đoạn chuẩn bị cực kỳ rườm rà, chẳng những cần tìm người đọc sách tài đức vẹn toàn tới viết tế văn còn cần có trưởng lão đức cao vọng trọng trong thôn hoặc huyện tới đọc tế văn, trừ mấy việc đó ra còn phải chuẩn bị tốt các loại tế phẩm nữa.

Tam sinh* chắc chắn không được tiếu, mặc khác phải tắm rửa đốt ngươi, đồng tử nâng cờ, lễ tiết vô cùng rườm rà.

*Là đại diện 3 loài vật tượng trưng cho Thổ – Thủy – Thiên, miếng thịt heo (sống trên cạn) – Thổ, con tôm hoặc cua (sống dưới nước_- Thủy, trứng gà hoặc trứng vịt (đại diện loài có lông vũ bay trên trời) – Thiên.

Có thể nói muốn bao nhiêu long trọng liền có bấy nhiêu long trọng, phải thành ý như vậy mới có thể mời thần linh tới tiêu tai giải nạn vì ngươi.

Nếu thành ý không đủ, nói không chừng có mời thần linh cũng chẳng tới, có khi còn khiến thần linh nổi giận mang tới tai họa to lớn.

Trước mắt thì điều kiện của thôn Đại Hồ tương đối gian khổ, bách tính quẫn bách, cộng với việc thủy yêu đã làm loạn ở nơi này nhiều năm, dân chúng phải lên núi xuống sông để duy trì sinh hoạt hằng ngày khá là cực khổ, vì thế mà tế thần không thể làm xa xỉ được.

Huồng chi dù có điều kiện Lý Tu Viễn cũng không chờ tới mười ngày nửa tháng mà chuẩn bị cả. Hết thảy đều được giản lược, hi vọng thần linh trên cao sẽ thông cảm một chút.

Bất quá đối với việc thỉnh thần, trong lòng Lý Tu Viễn cũng chẳng nắm chắc, dù hắn từng trải qua những việc quỷ quái nhưng chưa gặp thần linh lần nào, chỉ từng nghe sư phụ kể qua, ông nói cơ hội thỉnh được thần linh của hắn cực kỳ lớn, dù là thần linh trên trời cũng sẽ cho hắn vài phần mặt mũi. Tất nhiên có vài phần quan hệ với trái tim Thất Khiếu Linh Lung của hắn.

- Tới giờ rồi, đốt hương, cầu nguyện.

Lý Tu Viễn nhìn canh giờ một chút rồi mở miệng nói.

- Nhanh, quỳ xuống, quỳ xuống cầu nguyện mau.

Lúc này lão thôn trưởng vội vàng kêu gọi thôn dân, quỳ xuống bái trời, trong miệng cầu nguyện hôm nay sẽ có thần minh giáng lâm, diệt trừ đại yêu giúp thôn Đại Hồ. Giờ phút này mặc kệ là năm nữ già trẻ đều quỳ xuống, trong miệng lẩm bẩm cầu nguyện.

Ngay cả Tiểu Can Tử cũng cung kính quỳ xuống, vừa cầu nguyện vừa mở to hai mắt nhìn Lý Tu Viễn rồi nhìn lên bầu trời, dường như rất mong chờ thần linh giáng xuống.

Trên dưới một lòng, thành ý tràn đầy.

Kèm theo đó là nhang được thắp, nhất thời mùi thơm tràn ngập bốn phía, bàn cúng tế gần đó khói mùi lượn lờ.

Lần thỉnh thần này tất cả thôn dân Đại Hồ đều tới cúng, hương cắm đầy xung quanh vì trên mặt bàn đã không đủ chỗ.

Đợi khi đồng tử đốt hết nhang đèn lên, Lý Tu Viễn mới tới trước bàn tế tự, bắt đầu đọc lớn tế văn.

- Mặt trời giờ lành lương, thiên địa khai trương, lập ý đốt hương, hướng khói tề tụ, cầu thần giáng lâm... Lý Tu Viễn huyện Quách Bắc, hôm nay cầu xin...

Giờ phút này không ai dám nói gì, toàn bộ đều vô cùng yên tĩnh, chỉ có âm thanh của Lý Tu Viễn vang vọng trong không trùng, âm thanh truyền đi theo gió, dường như tất cả thôn dân Đại Hồ đều nghe được tiếng văn tế vang bên tai, dù ở mặt hồ xa xa cũng văn vẳng không dứt.

Yên tĩnh, tường hòa, trời trong gió nhẹ.

Chỉ có mỗi âm thanh đọc tế văn của Lý Tu Viễn, tế văn thỉnh thần không chỉ đọc một lần là xong, cũng không được đọc quá nhanh, bằng không thần linh nghe không kịp, ít nhất phải niệm chín lần mới được.

Thời điểm Lý Tu Viễn bắt đầu đọc tế văn thì chỗ đá ngầm dưới hồ nước lớn có một con hắc ngư đang nằm phủ phục, không chút động đậy, hơn nửa thân thể vùi trong bùn, chỉ mỗi cái đầu bị lộ ra.

Toàn thân hắc ngư mọc đầy vảy giáp, trong miệng là rắng sắc nhọn lồ lộ, trông vô cùng dữ tợn đáng sợ, hoàn toàn không giống một con hắc ngư đã đắc đạo, ngược lại trông giống cá sấu nhiều hơn, chỗ mắt của hắc ngư cắm một mũi tên, lún vào hơn phân nửa, vết thương cực sâu, dường như hắc ngư cũng uể oải suy sụp vì mũi tên này.

Nó là yêu không sai, có điều yêu quái cũng sẽ bị thương đấy.

Hắc ngư vốn đang vùi mình nghỉ ngơi, nghe được âm thanh đọc tế văn thì con mắt còn lại mở ra, trong con mắt xanh rời kia lộ ra mấy phần kinh hãi như con người.

“Xôn xao~!”

Bỗng nhiên thân thể nó to lớn hơn, nước hồ gần đó cuốn lên mồ mạch nước ngầm, lúc này nó bơi khỏi sào huyệt, tiến về phía mặt hồ.

Một khắc khi nó bơi đi, có thể thấy phía dưới nước bùn là xương người vụn vỡ, khô lâu lăn lộn lắc lư, gần đó còn có một mớ quần áo rách rưới, kèm với đó là một cây trúc nhỏ được vùi gần hết xuống bùn, có điều chỉ lộ ra tầm một chốc, sau đó lại bị nước bùn bao trùm lại.

Không lâu sau tế văn đã được niệm xong, có điều mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.