Hai tên quỷ sai cầm tờ giấy có chữ viết của Lý Tu Viễn dọa lui hai con sư tử đá, từ đó một đường thông suốt, trực tiếp đi thẳng vào nhà giam.
Nhà giam của huyện nha không lớn nhưng vẫn có cai ngục trông coi.
Lúc này một ngục tốt ngáp ngắn ngáp dìa, tựa vào bàn gỗ bên cạnh nghỉ ngơi, bên cạnh là một ngọn đèn dầu.
Bất quá bỗng có một trận gió thổi qua khiếp ngọn đèn chập chờn, tựa như sắp tắt, có điều chập chờn một hồi, đợi ngọn gió thổi qua lại sáng lên như cũ.
Ngục tốt bị gió thổi mát, ngủ càng thêm sâu, sợ là chưa tới sáng cũng chưa tỉnh.
- Lý Đại Phú, Lý Đại Phú ~!
Một âm thanh sâu kín dần vang lên có điều lại chẳng thấy bóng dáng người nói, cứ như phát ra từ giữa không trung vậy, nếu chăm chú lắng nghe, lại thấy mọi thứ im ắng như cũ.
Phạm nhân vốn đang ngủ say chẳng phát giác, xoay người ngủ tiếp.
- Lý Đại Phú, ngài ở đâu?
Âm thanh không tìm được điểm xuất phát tiếp tục vang lên, xuyên qua tầng tầng cách trở của nhà tù, cuối cùng xuất hiện ở một phòng giam nào đó.
Bên trong phòng gian là nam tử trung niên đang co người ngủ trên chiếu rơm, đối phương chẳng phải ai khác, chính là chủ nhân hiện tại của Lý gia, Lý Đại Phú.
- Ai, ai gọi ta đấy?
Lý Đại Phú mơ mơ màng màng tỉnh lại, thế nhưng ông không cách nào mở hai mắt ra được, chỉ cảm tháy mí mắt vô cùng nặng nề, toàn thân không thể nhúc nhích.
Khi Lý Đại Phú cố chống đỡ mà mở mắt được một ít, bỗng thấy bên cạnh mình là hai người mặc y phục quan sai đang đứng, bất quá trông không giống trang phục của bản triều, muốn nhìn rõ hơn lại thấy hai tên đó một mặt xanh một mặt đen, diện mạo lại mông lung, chẳng cách nào thấy rõ.
- Đúng là Lý Đại Phú.
Quỷ sai mặt đen nơi.
- Để ông ta ngủ đi, miễn cho hôm sau Lý công tử lại trách chúng ta làm ông ấy kinh sợ, Lý công tử chúng ta đắc tội không nổi.
- Nói rất đúng, bất quá Lý công tử này thật khác lại, không hề sợ quỷ thần chúng ta, ngược lại chúng ta đứng trước mặt ngài ấy còn có vài phần khiếp sợ, so với Thành Hoàng đại nhân còn hơn mất phần.
Lúc nói chuyện, mặt xanh thổi một ngụm khí khiến Lý Đại Phú ngủ thật say.
“Bọn họ do con ta phái tới sao…
Trước khi ngủ, đây là suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầu Lý Đại Phú.
- Ha ha, ở đâu ra đám quỷ hồ đồ thế này, tuổi thọ Lý Đại Phú còn dìa, vẫn chưa tới lúc chết, các ngươi đừng có câu sai hồn a.
Chợt một âm thanh vang lên từ phòng giam đối diện, tiếng nói có vài phần khó nghe.
- Có người nhìn thấy chúng ta ư?
Hai quỷ sai giật mình nhìn lại, liền thấy phía bên kia phòng giam là một nam tử trung niên mặc trường sam rách rưới, trông giống thư sinh đang ngồi nhìn bọn họ.
Tóc tai đối phương lộn xộn hôi thối, nhìn qua hẳn đã nửa năm chưa tắm rửa gì.
- Ngươi là ai, sao có thể trông thấy quỷ sai chúng ta.
Mặt đen nhanh chân bước tới, trực tiếp xuyên qua cửa nhà lao đứng trước mặt đối phương.
- Thấy được quỷ thần có gì tốt đâu, trên đời này người thấy được các ngươi không ít, làm gì đế ý đến ta, ta khuyên các ngươi một câu, vẫn nên câu hồn người khác thì hơn, hồn Lý Đại Phú các ngươi câu không nổi.
Mặt xanh đi tới gần rồi đánh giá một phen, hắn thấy dù đối phương dơ bẩn không chịu nỗi nhưng hai mắt sáng ngời có thần, đỉnh đầu là văn khí trùng thiên, các loại đạo lý văn tự chập trùng không dứt, mơ hồ có cảm giác như tận cùng của trời đất. Chúng là quỷ sai, dù muốn điều tra lại thấy quang mang chói mắt chiếu từ phía trên xuống, ngăn cản chúng tiếp tục điều tra người này.
- Đúng là người đọc sách chân chính. Hiếm có, hiếm có, tiểu nhân gặp qua tiên sinh.
Lúc này mặt xanh giật mình, chắp tay nói. Dường như quỷ mặt đen cũng phát hiện ra, thu hồi lòng khinh thị, vẻ mặt cung kính không ít.
- Ta chỉ là tù nhân, không đánh để quỷ thần các ngươi tôn trọng, đi đi, đừng tới gần quấy rầy ta ngủ, muốn tìm kẻ chết thay thì tới phía bên kia nhà tù, ở đó có một tên ác đồ diệt một nhà người khác, thích hơn làm người chết thay hơn Lý Đại Phú nhiều.
Nam tử nói.
- Chúng ta tới không phải để kiếm người chết thay.
- Có quỷ mới tin các ngươi, quỷ sai như các ngươi giỏi nhất chính là mấy chiêu trò này, nhận hối lộ thay người khác haofn hồn, sau đó tới phòng giam tìm một tên chết thay, này, nhân gian cũng chẳng khác, nếu đùng tiền tài hối lộ huyện lệnh, dù là tử hình cũng có thể tìm kẻ chết thay, hắc, không nói nữa, không nói nữa, ta lại buồn ngủ rồi.
Nam tử tự mình đùa cợt vài câu rồi quay người ngủ thiếp đi.
Hai tên quỷ sai liếc nhìn nhau một cái, lắc đầu không nhiều lời, chắp tay xong lui ra khỏi phòng giam.
Đây là người đọc sách bất phàm, không trêu chọc mới tốt.
Trước mắt đã điều tra rõ tình huống của Lý Đại Phú, lúc trở về cứ thế thuật lại là xong. Bấy giờ, hai tên quỷ sai hóa thành một trận âm phong biến mất trong nhà giam.
Sau khi quỷ sai biến mất, nam tử trung niên bất phàm lại thầm nói:
- Sao hai tên quỷ sai kia lại an phận như thế, không câu hồn, không người người kia của Lý gia còn có thể sai khiến quỷ thần.. Ài, Gia Cát Ngọa Long ta nửa đời đọc sách, xem như cũng có chút tài hoa, kết quả lại bị nhốt ở nơi này, ngược lại được quỷ sai hô một tiếng tiên sinh a.
- Chẳng lẽ thế nhân đều ngu muội như thế? Thà rằng để tiểu nhân đương đạo cũng không muốn chi sĩ có được đãi ngộ công bằng.
Giờ khắc này, hai tên quỷ sai đã trở về Lý phủ.
“Meo ~!”
Chúng còn chưa vào trong đã nghe tiếng mèo kêu vang, con mèo mở đôi mắt xanh rờn nhìn chằm chằm hai quỷ sai.
- Này, là mèo đen đã được thông linh, làm ta giật cả mình.
Quỷ sai giật mình, chẳng dám tới gần hắc miêu, hắn cảm thấy mèo đen này còn lợi hại hơn hai con sư tử ở ngục giam.
- Chỉ một con mèo đen cũng sợ, khó trách không câu được hồn của bà đồng Vương.
Âm thanh của Lý Tu Viễn phát ra từ dưới hành lang.
- Gặp qua Lý công tử.”
Hai tên quỷ sai cung kính thi lễ.
Lý Tu Viễn nói:
- Phụ thân ta thế nào rồi?
- Trước mắt Lý lão gia vẫn vô sự.
Mặt xanh có chút che dấu nói.
- Ta muốn nghe sự thật, việc liên quan tới an nguy phụ thân, ta không dễ nói chuyện như trước, nếu như các ngươi muốn giấu diếm, chẳng bằng thử một Kim Nhạn cung của ta xem sao.
Lý Tu Viễn nhìn chằm chằm, chỉ chỉ đại cung màu vàng và nói.
- Lý công tử, cung tiễn bình thường không có tác dụng với quỷ sai.
Mặt đen không sợ chết đáp.
Lý Tu Viễn hừ lạnh một tiếng, không nói hai lời liền dựng cung lên bắn.
“Hưu ~!”
Mũi tên không bắn trúng mặt đen mà đáp xuống dưới chân hắn.
Chỉ như vậy mà hai quỷ đã bị chấn đến bay ra xa, thần sắc thống khổ như bị đại chùy nện trúng, đau đến muốn chết đi sống lại.
- Nếu một tiễn vừa rồi rơi lên người các ngươi, hiện các ngươi đã hồn phi phách tán.
Lý Tu Viễn nói tiếp:
- Ta nghe nói, người chết thành quỷ, quỷ chết thành tiệm, không biết có thật không?
Chúng quỷ lập tức hoảng hốt, thời điểm nhìn về phía Lý Tu Viễn lần nữa, trong mấy phần cung kính mang theo vài phần e ngại.
Rốt cuộc người này là ai? Một tiễn có thể bắn giết quỷ thần.