“Phanh ~!”
Đại môn của trạm dịch bị gió thổi qua khiến cánh cửa bật mạnh đập vào tường tạo thành tiếng vang thật lướn.
Một hộ vệ đang ngủ gật nháy mắt thanh tỉnh trở lại.
Hắn xoay người tính ngủ tiếp nhưng chợt nhớ ra bản thân phải gác đêm. Trước đó đã nói sẽ luân phiên thay ca với Lý Trung, bây giờ hắn ngủ như chết, chẳng biết đã qua bao lâu rồi.
- Lý Trung, ngươi đúng là huynh đệ tốt. Một mình gác đêm không gọi ta dậy.
Hộ vệ tán thưởng một tiếng rồi đứng dậy nói.
- A, Lý Trung, ngươi đâu? Lý Trung!
Sau khi tỉnh lại, hộ vệ nhìn quanh một chút liền phát hiện Lý Trung vốn phải gác đêm đã biến mất. Hắn nhìn về phía đại môn vốn được đóng kỹ nay mở toang.
- Chẳng lẽ là ra ngoài đi vệ sinh rồi?
Hộ vệ suy nghĩ một chút nhưng khi thấy rượu thịt tán loạn trên mặt đất liền ý thức được có chuyện không ổn.
- Không tốt, có người tới.
Cả đoàn không dù từng dừng lại tại thôn Đại Hồ nhưng không hề đem rượu thịt theo. Những thứ này chỉ có thể do người khác mang tới. Ý thức được có chỗ bất thường, hộ vệ liền đánh thức những người khác.
- Không tốt, không xong rồi, Lý Trung biến mất rồi, Thiết Sơn đại ca, Lý Trung không thấy đâu nữa.
Những người khác lần lượt tỉnh lại, nhìn quanh một chút thì đúng là chẳng thấy Lý Trung đâu, chỉ thấy gần đó có rượu thịt bày ra.
- Nửa đêm canh ba mà Lý Trung chạy đi đâu rồi, chẳng lẽ bị tặc nhân dụ đi ra ngoài.
- Rừng núi hoang vắng nào có tặc nhân. Trước đây cũng đâu thẩy cửa hàng gì, tặc nhân mà trú ở nơi này có mà chết đói. Chắc chắn không phải đọa tặc, trước đó đại thiếu gia từng nhắc chúng ta nơi này có thể có quỷ mị. Ngài ấy bảo lúc gác đêm phải cẩn thận, chẳng lẽ Lý Trung đụng phải quỷ rồi.
Một vị hộ vệ nói.
Thiết Sơn cắn răng:
- Đi, lấy bó đuốc thấp sáng. Tới những nơi khác của trạm dịch tìm kiếm, ta đi hỏi đại thiếu gai một chút.
- Vâng.
Những hộ vệ khác đáp lại một tiếng rồi cầm bó đuốc lên, chuẩn bị ra ngoài tìm người.
Ở thôn Đại Hồ đụng phải thủy yêu không hi sinh huynh đệ nào. Nếu dịch trạm nho nhỏ này lại có người mất tích thì lão đại hắn coi như xong.
- Không cần gọi ta, động tĩnh các ngươi lớn như vậy ta sớm đã tỉnh.
Phát hiện bên ngoài ồn ào nên Lý Tu Viễn duỗi lưng đi ra.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Nãy giờ hắn nhập định trong vô thức, dù không ngủ nhưng nhập định khác sâu mới không nghe được bên ngoài có động tĩnh gì. Mà giọng của Thiết Sơn quá lớn mới khiến hắn tỉnh dậy.
- Bẩm báo đại thiếu gia, Lý Trung chẳng thấy đâu, đã mất tích rồi.
Thiết Sơn chắp tay nói.
Lý Tu Viễn giật giật mũi:
- Đợi chút đã, thứ gì thúi vậy. Cứ như thi thể mục nát, trước đó ta đâu ngửi được. Không được không được, buồn nôn quá đi mất, mở mở cửa sổ ra, hít thở không khí trong lành đi.
- Không, không có chỗ nào thối hết mà.
Thiết Sơn có chút khó hiểu nhưng vẫn mở cửa cửa sổ.
- Đó là gì vậy?
Chợt, Lý Tu Viễn chỉ vào cách đó không xa và hỏi.
Một hộ vệ đi tới nói:
- Đại thiếu gia, nơi này có một bình rượu chưa uống hết và một nửa khối thịt muối. Cũng chẳng biết là ai để đây, vẫn còn thơm lắm.
- Rượu, thịt muối?
Lý Tu Viễn lập tức nhíu mày, trong mắt của hắn căn bản không có rượu thịt gì cả. Chỉ có đống chất dịch đen tanh hôi và mấy con chuột ếch hư thối đặt trên mảnh vải trắng.
Hình như tấm vải trắng kia là thứ dùng để tế mộ, trông đã có chút cũ kỹ rồi.
- Các ngươi nói Lý Trung đã mất tích?
Thần sắc hắn ngưng trọng hớn.
- Vâng, vâng, không thấy hắn đâu nữa. Sau khi hắn rời khỏi không đóng cửa, gió lớn thổi khiến đại môn đập vào tường khiến hộ vệ khác đêm còn lại thức giấc. Lúc này phát hiện Lý Trung đã mất tích.
Thiết Sơn nói.
Lý Tu Viễn hừ một cái:
- Ta phân phó hia người gác đêm mà các ngươi lại lười biếng ư? Một người gác một người ngủ, muốn luân phiên nhau à?
- Thật có lỗi với đại thiếu gia, là tiểu nhân quản giáo bất lực.
Lúc này Thiết Sơn quỳ xuống nói.
- Đừng quỳ, hãy theo ta ra ngoài tìm Lý Trung, có lỗi trở về lại phạt sau.
Lý Tu Viễn lại nói:
- Lấy thương và cung của ta tới đây. Hẳn Lý Trung là bị quỷ mị câu dẫn, hi vọng vẫn chưa quá muộn. Bằng không lúc tìm thấy Lý Trung chỉ còn là một cỗ thi thể.
Nói là nói vậy nhưng Lý Tu Viễn vẫn không khỏi có chút tức giận.