Trời chưa tối mà đường lớn đã vắng tanh, chẳng còn ai đi lại cả. Ở nới xa vang lên âm thanh lạ như con vậy nào đó gào rú, lại tựa như quỷ quái kêu rên. Tiếng vang khiến người nghe không khỏi rùng mình, trong lòng cũng có chút kinh hãi.
Dù bình thường hộ vệ Lý gia gan to bằng trời nhưng khi màn đêm buông xuống họ cũng có chút khẩn trương.
Tại thế giới Liêu Trai này, chuyện ma quỷ đã sớm in sâu vào lòng người. Họ sẽ không nghĩ quỷ quái chỉ là chuyện mê tín hay truyền thuyết khó tin nữa. Dần dà mọi người trở nên e ngại hơn với những chuyện lạ.
- Đại thiếu gia, đêm đã xuống, chúng ta cũng không tới kịp núi Vọng Xuyên đâu. Còn phải đi thêm một ngày trời nữa, tiểu nhân thấy vẫn nên tìm một chỗ nghỉ chân chờ tới ngày mai lên đường tiếp cũng không muộn.
Thiết Sơn nhìn nơi sơn dã xung quanh rồi có chút khẩn trương mà nói.
Tất nhiên Lý Tu Viễn cũng biết trời đã chậm tối, có điều trên đường trống trải, nào có chỗ đặt chân. Chẳng lẽ muốn họ ngủ ngoài trời à?
- Ở đằng kia có một tòa dịch trạm bỏ hoang, chúng ta tới đó nghỉ chân đi.
Lý Tu Viễn chỉ vào phía trước và nói.
Bên cạnh đường lớn là một toàn dịch trạm tuy có chút hoang toàn nhưng dùng để trú tạm một đêm vẫn được.
Đám hộ vệ đáp lại một tiếng rồi hướng về phía dịch trạm, sau khi đến nơi liền cột ngựa lại chuẩn bị đồ đạc mà nghỉ ngơi.
Hộ vệ cũng xem như có kinh nghiệm, lúc cột ngựa cũng chăm sóc cho ngựa rất tốt, xong xuôi mới đi tìm củi khô nhóm lửa. Chỉ chốc lát, dịch trạm bỏ hoang đã tốt hơn nhiều.
- Đại thiếu gia, bên kia có một căn phòng xem như khá ổn, tiểu nhân vào thu thập một chút, trải thảm để ngài nghỉ ngơi ở đấy.
Thiết Sơn nói.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu:
- Vẫn nên ăn ít đồ trước đi, nhớ giữ lại hai người thức mà gác đêm.
- Tiểu nhân đã biết.
Thiết Sơn gật đầu nói.
- Lý, Lý huynh, nơi này có chỗ tắm không? Thân thể ta đầy bùn nên muốn tắm rửa một chút.
Vương Bình đi theo đoàn người bỗng ngượng ngùng lên tiếng.
Lý Tu Viễn nói:
- Đã trễ thế rồi, ngươi vẫn đừng nên đi ra ngoài. Ta nhớ bên kia có một cái vạc, hẳn bên trong vẫn còn nước đấy. Ngươi tới đó tẩy rửa sơ một chút đi.
- Được được, đa tạ Lý huynh.
Vương Bình cảm kích không thôi rời đi.
- Bên cạnh trạm dịch có một miệng giếng, sao đại thiếu gia không kêu hắn ra đó mà tắm rửa, bớt quấy rầy chúng ta nghỉ ngơi.
Thiết Sơn nói.
Lý Tu Viễn cười cười:
- Dương khí của hắn quá yếu, cách xa chúng ta sẽ gặp phải quỷ nữa. Lúc ấy chỉ sợ không đơn giản như lăn lộn trong bùn, ngày mai chúng ta lại phải đi lượm xác cho hắn không chừng.
- Không tà môn như vậy chứ.
Đám người Thiết Sơn giật nảy mình hô.
- Các ngươi nghĩ sao?
Lý Tu Viễn cười cười nhưng không nói thêm gì.
Rất nhanh, bóng đêm dần kéo xuống. Hộ vệ bên trong dịch trạm lần lượt nghỉ ngơi, chỉ còn hai hộ vệ vừa ngáp vừa gác đêm, buồn bã ỉu xìu ngồi dưới đất.
Hai hộ vệ ngồi quanh đống lửa, thỉnh thoảng chêm thêm củi để đống lửa không tắt, tránh cho dã thú xung quanh kéo tới.
“Ô ô ~!”
Tiếng gió đêm thổi vào dịch trạm cũ nát vang lên những âm thanh vô cùng kỳ quá.
Tuy lúc đầu sẽ có chút rùng rợn nhưng nghe quen rồi liền thấy không sao cả. Người đã ngủ lại tiếp tục ngủ, phải gác đêm tiếp tục gác đêm.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Đến nửa đêm, chợt gió bỗng thổi mạng hơn, từng tiếng đập cửa không ngừng phát ra từ phía ngoài.
Mà đám hộ vệ đã nghỉ ngơi thì ngủ như chết, chỉ còn hai tên gác đêm là nghe được.