- --
Đăng tải độc quyền tại TruyenYY.com
Dịch: Bánh Bao
- --
Sau một phen tranh luận, tự nhiên lấy việc Lý Tu Viễn chiến thắng mà kết thúc, từ đầu tới đuôi Lưu Tuấn Sinh á khẩu, vô lực phản bác, cuối cùng đến khi tan học liền xấu hổ vội vàng rời đi.
Lý Tu Viễn học xong một ngày, chuẩn bị về nhà.
- Lý huynh, nếu không ngại chúng ta có thể kết bạn đi về chung với ngươi không?
Lúc này Trương Văn đi tới cùng vài thư sinh.
- Đã là đồng môn, không cần khách khí như vậy.
Lý Tu Viễn cười đáp.
Nghe xong, Trương Văn chắp tay:
- Vừa rồi được Lý huynh khai thông tư tưởng, tại hạ nhận được lợi ích không nhỏ a.
- Chỉ là lý giải vụng về thôi, không tính là gì.
Lý Tu Viễn và đám người Trương Văn vừa đi vừa trò chuyện.
Hiển nhiên bọn Trương Văn cảm thấy rất hứng thú với lý giả của hắn ta, vì thế muốn tới hỏi rõ một phen.
Lý Tu Viễn cũng không keo kiệt mà nói rõ suy nghĩ của mình, hắn cũng hi vọng thư viện Bắc Lâm có thể đào tạo ra vài nhân tài chân chính, nếu ngày sau có thể thi công danh làm quan rồi tạo phúc một phương bách tính, đừng giống như phụ thân Lưu Tuấn Sinh, vừa tới nhậm chức đã không nhịn nổi vơ vét mồ hôi nước mắt của nhân dân, quan lại tham ô.
“Ầm ầm ~!”
Bất chợt từ chân trời đằng xa vang lên tiếng sấm.
Thấy thế Lý Tu Viễn dừng chân, hỏi:
- Thời tiết tốt như vậy lại có kinh lôi nổ vang.
- Sợ là nơi nào đó có dông tố a.
Trương Văn nói.
Lý Tu Viễn nhẹ gật đầu nhưng trong lòng luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Giờ này khắc này, ngoài trăm dặm huyện Quách bắc, ở một tiểu sơn cốc yêu tĩnh, phía trên được bao phủ đầy mây đen, mây đen không lớn nhưng vô cùng quái dị, chỉ nằm ở một vùng nhỏ phía trên sơn cốc, tuy tầng trận sấm kêu vang chưa chẳng thấy mưa.
Trong sơn cốc là cuồng phong gào thét, một thanh hồ bị thương đang không ngừng run rất, ngẩng đầu nhìn đám mây đen kia, đôi mắt to toát ra vẻ sợ hãi vô cùng giống con người.
Nếu Lý Tu Viễn ở đây sẽ nhận ra kia là Lục Nga được hắn thả đi lúc trước.
“Oanh ~!”
Bấy giờ, một tia sét chuẩn xác đánh thẳng hồ ly trong sơn cốc. Thanh hồ rên rỉ một tiếng, không nhịn được miệng phun máu tươi ngã xuống, khí tức trở nên yếu ớt. Lớp lông màu xanh vốn bóng loáng mềm mại nay cháy đen một mảnh, thậm chí bị thương chảy máu, máu tươi không ngừng chảy ra. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Mà ẩn giấu trong mây đen là hai thiên binh mặc kim giáp lóng lánh.
- Bản tính thanh hồ lương thiện, chẳng hại người, không nên thụ thiên kiếp nặng như vậy.
- tuy nói vậu nhưng nó lừa Lý Đại Phú ở huyện Quách Bắc mười lượng bạt, tuy không bằng giết hại mạng người nhân quả nặng nề, hôm nay thiên kiếp giáng sớm muốn khiến nó thân tử đạo tiêu.
- Lý Đại Phú ở huyện Quách Bắc sao? Nguyên lai là thế, thanh hồ này chết cũng không oan.
“Ầm ầm ~!”
Tiếng sấm lại vang lên, tựa như một con đang rắn trườn trong mây đen, cuối cùng bỗng nhiên lóe lên rồi hướng về phía thanh hồ thoi thóp trên mặt đất đánh xuống.
Thanh hồ thấp giọng rên rỉ, giống như đã tuyệt vọng.
Đạo thiên kiếp này nó không đỡ nổi đi, chỉ sợ bỏ mạng ở nơi này.
Ngay tại lúc lôi đình rơi xuống, trong sơn cốc cuốn lên một đạo cuồng phong thổi áo bào của nam giới từ trong rừng cây tới, vừa vặn rơi lên thân thanh hồ trọng thương kia, cũng bao trùm lấy nó.
“Oanh ~!”
Thiên lôi rơi xuống được nửa đường lách qua thanh hồ, bổ xuống bên cnahj nó, làm một mảnh đất nổ tung.
- Ngươi bổ sai?
Trong mây đen, âm thanh kinh ngạc vang lên.
- Không có, là tự thiên kiếp lách qua thanh hồ, không, là lách qua kiện áo bào kia.
Lúc này trên ngoại bào hiện lên một hàng chữ lớn: Niệm tình ta một chút. Lý Tu Viễn thân bút.
- Kia là chữ viết của Lý Tu Viễn, hắn muốn bảo vệ thanh hồ?
Âm thanh mười phần kinh ngạc lần nữa vang lên:
- Hiện tại nên làm sao, có đánh nữa không?
Một âm thanh khác nói:
- Lý Tu Viễn trời sinh thánh nhân, chúng ta vẫn giữ cho hắn chút thể diện, để thanh hồ độ kiếp thành công, thu kiếp vân lại đi.
Âm thanh kia ngừng lại, mây đen trên bầu trời nhanh chóng tán đi, một vệt kim quang từ không trung chiếu lên thanh hồ vốn thoi thóp.
Dưới kim quanh, thương thế hồ ly nhanh chóng lành lại, vùng lông bị cháy đen do sét đánh lấy mắt thường lần nữa mọc lại, chỉ chốc lát đã hoàn hảo chẳng khác trước, đồng thời thương thế trên người thanh hồ cũng khôi phụ, thời điểm kim quang tan hết, hình thể thanh hồ chợt thay đổi, dần trở nên lơn hơn, trở thành một mỹ nữ tuyệt mỹ. Da thịt trắng hơn tuyết, mắt to động lòng người, thân thể thướt tha mềm mại, trước sau có đủ, có hương vị của thiếu nữ thanh thuần lại mang theo mấy phần kiều mị thuộc về hồ tộc. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
Giờ phút này, trên thân Lục Nga chỉ có một kiện ngoại bào che lại.
- Ta...độ kiếp thành công?
Lục Nga thì thào nói nhỏ, trên mặt là thần sắc khó tin.
Thế nhưng khi nhớ lại chuyện vừa rồi, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi, bất quá tay ngọc vẫn nắm chặt ngoại bào khoác trên người, một cảm giác an toàn khó hiểu len lỏi trong lòng.
- Là hắn đã cứu ta? Hắn nói không sai, hắn thật dự giúp ta vượt qua kiếp nạn này.
Tâm trí Lục Nga chọt hiện lên tướng mạo anh tuấn của thiếu niên, không ai khác, người đó chính là Lý Tu Viễn.
Sau lần này, tướng mạo thiếu niên đã khắc một đạo ấn ký sâu trong tim nàng, không cách nào xóa nhòa, khiến Lục Nga thật muốn gặp lại Lý đại thiếu gia, cảm tạ ân cứu mạng của hắn một phiên. Nếu không nhờ hắn giúp đỡ, chắc chắn nàng không thể độ hóa kiếp này.
Phải biết thiên kiếp ba trăm năm vô cùng đáng sợ, không biết bao nhiêu yêu quái độ chẳng qua mà tan thành tro bụi.
Hôm nay Lục Nga mơ hồ vượt qua, nàng cảm thấy trời cao hẳn đã chiếu cố mình.
Sau khi ngồi dưới đất một hồi lâu, Lục Nga mới chống eo nhỏ, ngượng ngùng lẩm bẩm:
- Ân tình này, ta phải cố gắng báo đáp một phen.
Lẩm bẩm một hồi, Lục Nga mới hóa thành một cơn gió bay đi, biến mất trong sơn cốc.
Bất quá, giờ này khắc này Lý Tu Viễn vẫn không biết chuyện mà thanh hồ vừa trải qua, hiện tại hắn đã quay về phủ, bởi vì hắn nhớ ra một chuyện quan trọng hơn. Đăng tải độc quyền tại Truyen Y Y. com
- Thiết Sơn, mang vài người có thân thủ tốt theo ta ra ngoài một chuyến.
Lý Tu Viễn vừa vào phủ liền nói.
Thiết Sơn vội vội vàng vàng chạy tới:
- Đại thiếu gia muốn đi đâu?
- Lan Nhược Tự.
Ánh mắt Lý Tu Viễn khẽ nhúc nhích, nhìn về phía nơi xa rồi đáp.
Vào thế giới Liêu Trai há có thể bỏ qua Lan Nhược Tự, hắn cũng muốn tìm hiểu một chút, Lan Nhược Tự có gì đặc thù, ngày sau lại xuất hiện lão yêu ngàn năm, thống lĩnh vô số yêu ma quỷ quái.
- Chẳng đại thiếu gia chưa bao giờ thắp hương bái phật, sao hôm nay có nhã hứng đi Lan Nhược Tự.
Thiết Sơn hiếu kì hỏi.
Lý Tu Viễn:
- Chuẩn bị mau đi, đừng nói nhảm nữa.
- Vâng, tiểu nhân đi đây.
Thiết Sơn đáp lại một tiếng rồi rời đi.
Rất nhanh hắn liềntriệu tập mấy gia đinh, sau đó dắt ngựa và thu thập một chút, xong xuôi mới chạy tới gặp Lý Tu Viễn:
- Đại thiếu gia, hết thảy đã xong, hiện tại có thể xuất phát, chỉ là thời gian không còn sớm, nếu lập tức đi Lan Nhược Tự, chỉ sợ ban đêm không về được.”
- Không sao, vậy ở Lan Nhược Tự nghỉ ngơi một ngày.
Lý Tu Viễn:
- Nhớ kỹ, thông báo cho phụ thân ta, đừng để người.
- Tiểu nhân đã biết, tiểu nhân đi thông báo cho lão gia ngay.
Thiết Sơn trả lời.
Chỉ chốc lát sau, Lý Tu Viễn cưỡi Dạ Chiếu Ngọc Sư, dẫn theo năm cái gia đinh rời khỏi huyện Quách Bắc, chạy tới Lan Nhược Tự.
Nói thật Lan Nhược Tự đã ở đấy nhiều năm, chỉ là trước kia Lý Tu Viễn không nhớ tới, dù biết phụ cận huyện Quách Bắc có chùa miếu nhưng hắn chỉ nghĩ đó là chùa chiềng bình thường, chưa từng để bụng, thế nhưng trong một lần tình cờ nghe tới tên Lan Nhược Tự rồi liên tượng tới huyện Quách Bắc, khi ấy mới hiểu được mọi thứ không phải trùng hợp, bản thân đã xuyên tới thế giới Liêu Trai. Đã biết sự đặc biệt của Lan Nhược Tự, hắn há có thể bỏ qua.