Lúc đã ở trên xe…
Mei ko thèm nói với Brian lời nào từ khi bước lên xe.Hắn có xoa đầu cô nhóc thì cô chỉ gạt ra,ko quan tâm.Nhìn dáng vẻ giận dỗi đó sao mà đáng yêu tới tức cười.Hắn biết cô bé giận dỗi nên nhỏ nhẹ xuống nước hỏi:
-Nhóc,giận à?
-Em giỏi nói láo,anh thì khéo đóng kịch.Bên 8 lạng người nửa cân.Giận làm gì cho “người ta” đắc chí?
-Anh có lí do mà,cũng như em thôi.Em có nói thật em là ai đâu?
-Lí do của em chính đáng!
-Nói đi,bọn người đó là ai?Tại sao phải bắt em về cho bằng đc?
Mei trầm ngâm ko nói.Brian cũng ko bắt cô bé phải nói nếu như cô bé ko muốn,dù hắn rất tò mò muốn biết bọn người kia là ai,và Mei là ai.
“Mà thôi,Mei là ai cũng đc,mình nhất định sẽ bảo vệ cô nhóc tới cùng!”
Lâu lâu,Mei lại nhìn Brian.Cô bé ko biết tại sao mình phải giấu Brian?Cô bé vừa phải nếm trải nỗi đau bị Shell phản bội,cô bé cũng lo sợ sẽ bị Brian phản bội.Nhg giữ riêng bí mật cho mình thì cũng khác nào phản bội niềm tin của Brian?Phải rất lâu sau đó Mei mới chịu lên tiếng:
-Thật ra…em là thành viên của 1 tổ chức đào tạo gián điệp bí mật phục vụ cho ~ phi vụ của các ông chủ lắm tiền.Phần đông bọn họ đều là trẻ mồ côi.Nhg em thì ko.Em có 1 người cha rất giàu có.Nhg ông ấy chủ động ném em vào đó để đc đào tạo thành 1 công cụ trả thù…
-Trả thù?
-Phải!Em ko đc biết đó là mối thù gì,và kẻ thù là ai.Em chỉ biết vì mối thù đó mà em bị bức khỏi vòng tay của mẹ,bị ném vào đó với ~ con người lạnh lùng,hung bạo,bị nhồi nhét vào đầu ~ bài học ranh đua,lừa lọc,man trá…Em ko thích!Em…muốn thoát khỏi đó…Em thèm khát cuộc sống bình thường,1 tuổi thơ đơn giản như bao đứa trẻ khác…
-Tại sao cha em làm vậy?
-Em ko biết.Điều duy nhất em biết là em đã xuất hiện trên cõi đời như 1 đứa trẻ bị từ chối.Em ko phải là đưá con trai như cha em hằng mong đợi.Đối với mẹ,cha luôn lạnh lùng.Trong lòng ông chỉ có bóng hình người đàn bà đã ruồng rẫy ông,và mẹ em chỉ là 1 sự thay thế tầm thường.Em ko biết nỗi hận của ông là gì,nhg hằng đêm ông đem nó vào giấc mơ của mình,và khi tỉnh giấc,ông trút tất cả lên đầu mẹ em.Lỗi của mẹ là đã sinh ra em-ko phải là con trai.Từ lúc mẹ mất,em chỉ có 1 ước mơ,nhg người ta lại cố tước đoạt!Em… chỉ muốn đc cười…
Brian lặng thinh.Lòng hắn thấy nghẹn khi nghe tâm sự của Mei.Lúc này đây,hắn khát khao đc là thiên thần hộ mệnh cho nhóc Mei bé bỏng.Hắn với tay kéo đầu cô bé lại gần hơn và hôn lên vầng trán cô nhóc,ân cần,dịu dàng…Nước mắt Mei rơi,nhg cô bé ko khóc.Brian nói khẽ,như tiếng gió thì thào:
-Vậy thì cười đi.Đã ai bảo với em rằng nụ cười của em như 1 thiên sứ chưa?Họ ko biết trân trọng nụ cười của Mei,nhg anh nhất quyết ko ngốc nghếch giống họ.Tặng riêng cho anh nụ cười của em.Mei nhé?
Mei nhìn Brian thật sâu.Nhóc nhoẻn miệng cười .Sau,cô nhóc vươn vai,ngáp 1 hơi dài rồi nói bâng quơ.
-Thôi,em chợp mắt đây.Em giao nhiệm vụ cho anh là đưa em tới 1 nơi nào đó thật bình yên,thật đẹp nhé!
-Ừ.Tuân lệnh sếp!
Brian vẫn lái xe đi,trong lúc Mei ngã người ra sau và khép mi lại.Brian nhìn cô bé thiu thiu ngủ mà mỉm cười.Hắn ko hiểu vì sao mình lại gắn bó với cô bé nhiều như vậy?2 kẻ đào tẩu tình cờ gặp nhau trên chặng đường trốn chạy,rồi vô tình hay hữu ý trở thành 2 kẻ đồng hành.Chỉ thế thôi,đơn giản chỉ có vậy!Cớ sao Brian cảm thấy cô bé quá gắn bó với mình? Vì cô bé hắn sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì? Trước khi gặp cô bé,đã nhiều lần hắn mơ 1 giấc mơ: “một cô bé con đáng yêu dạo chơi trên núi rồi bị rắn cắn,1 thư sinh đã hút chất độc cho cô bé,vô tình đánh rơi cây tiêu ở lại.Cảnh vật thay đổi,dường như là nhiều năm trôi qua,cô bé con ngày nào lớn lên,trở thành 1 thiếu nữ xinh đẹp và đang cùng song tiêu hoà tấu với chàng trai kia-cũng đã trưởng thành-nơi 1 trang viên xinh đẹp.Họ hạnh phúc làm sao…”. Ngay lần đầu tiên gặp Mei,hắn có cảm giác Mei trông rất giống cô bé con trong giấc mơ của hắn,còn chàng thư sinh kia lại là hắn,và họ từng là gì đó của nhau trong tiền kiếp…Nghĩ tới đây hắn phì cười,cho rằng mình điên!Mà có lẽ hắn điên thật,hắn tưởng tượng quá nhiều.Làm gì có chuyện kiếp trước kiếp sau?Đó chỉ là ~ câu chuyện hoang đường mà người đời trước dựng lên để răn đe hậu thế.Thời bây giờ chỉ còn có trên phim ảnh mà thôi!Rõ là xuẩn ngốc!
-Anh có bao giờ mơ đi mơ lại cùng 1 giấc mơ ko?
-Em chưa ngủ sao?Mà em vừa bảo gì?Mơ à?
-Ừ.1 giấc mơ về tiền kiếp.
-Anh…ko.Chưa bao giờ.Mà sao em hỏi vậy?
-Em đã mơ thấy,nhiều lần…Em mà kể ra anh sẽ cho là em điên.
-Nhg em có …tin ko?
-Phải nói thế nào nhỉ?Ừ,thì…có.
-Mà…em mơ điều gì?
-Em…Thôi,em thích giữ nó cho riêng em.Em ngủ tiếp đây!
Brian muốn nghe giấc mơ của Mei lắm.Phần vì tò mò,phần vì hắn linh cảm 2 giấc mơ…là 1.Mà thôi,đã là người của thế giới thực,cớ gì cứ sống bằng mơ và hoài niệm?Nó ra sao thì cũng ko có thực,hoặc là đã là QK.
-Brian,anh vẫn chưa nói cho em biết anh là ai?
-Em vẫn chưa ngủ à?
-Chưa.Em…có linh cảm bất an.Ko chợp mắt đc.Sao anh ko trả lời câu hỏi của em đi.Thật là anh là ai?
-Ừhm…Biết bắt đầu thế nào nhỉ?Anh ko phải là người Senbi,anh ko sinh ra ở đây.Anh là 1 du học sinh đến từ Dã Nguyên.Tên anh ko phải là Brian.Tên anh là Kim…
Tiếng Đt cố định gắn trên xe Dark thình lình reng lên.Brian và Mei nhìn nhau.Mei dập máy.Nhg sau đó nó lại reng tiếp.Mấy lần như thế,Mei định tháo nó quăng đi thì Brian bảo cô bé nghe thử coi Dark muốn gì?ĐT lại reo 1 lần nữa.1 hồi Mei quyết định bắt máy.
-Thầy muốn gì?
-Bây giờ con chỉ còn 2 phút để rời khỏi xe.Dark nói,giọng đều đều ko cảm xúc.
-Why?
-Có boom.
-Ai gài?
-Thầy.
-Thầy muốn giết con sao?
-Ko.Mà là kẻ lắm chuyện đang ngồi sau tay lái…Ông ta nói,kèm theo 1 nụ cười.
Mei mở trừng mắt nhìn Brian trong lúc hắn ko biết Dark nói gì với cô bé.Mei nhìn lên đồng hồ của xe,nó nhảy qua con số 2phút và bắt đầu đếm ngược…
-Brian,dừng xe!
-Chuyện gì?
-Ko còn kịp nữa!Chúng ta phải rời xe ngay lập tức.Có Boom!
Brian thắng xe lại thật gấp,tới mức chỉ còn khoảng 1 tấc nữa là chạm vào mép vực.Bên dưới là vực đá và biển cả ầm ĩ. Brian định tháo dây an toàn,nhg khi hắn cố tháo thì nó càng siết chặc hắn hơn.Cái đồng hồ trên xe Dark vẫn đếm ngược.Cả 2 cố thế nào cũng ko thể tháo đc dây khoá.Mei tuy là 1 chuyên gia trong chuyện này nhg cái khoá này quá phức tạp,và dường như Dark đã chuẩn bị trước .Loại dây cũng quá dai ko thể cắt đc.Mei rối cả lên,thao tác bắt đầu lúng túng và phạm nhiều sai lầm.Cô bé bắt đầu khóc…Đồng hồ vẫn đếm ngược.Brian hét lên:
-Mei,rời khỏi xe ngay!Mặc kệ anh!
-Ko,em liên luỵ anh.Em ko thể bỏ mặc anh.
-Mei,em ko đc chết!Đi ngay đi!
-Em nhất quyết ko đi.Chúng ta sẽ cùng chết!
-Ngu ngốc!
Brian nói rồi thô bạo đẩy cô nhóc khỏi xe.Tiếng “tíc tíc” nhanh dần báo hiệu ~ giây cuối cùng…Mei định chạy lại xe nhg Brian đã cho xe nổ máy…hắn nhìn cô nhóc lần cuối,hắn thấy có lỗi khi làm cô bé đau,hắn mỉm cười khi biết cô nhóc ko sao…rồi hắn gồ máy và cho xe lao thẳng xuống biển…
-Mei,đừng khóc,vì anh là Gió.Gió sẽ ko chết!
Hắn vừa nói xong thì chiếc xe bốc cháy,phát hoả trên ko trung,tạo ta 1 cảnh tượng ngoạn mục trên ko.1 đám cháy rơi nhanh xuống biển,bên dưới,từng đợt sóng vẫn tiếp nối nhau rì rào…rì rào…
-B-R-I-A-N…!!!