Liêu Vương Phi

Chương 120: Chương 120: Dọn vào Cúc Tình Hiên




Xướng ngọa tân xuân bạch giáp y, bạch môn liêu lạc ý đa vi.

Hồng lâu cách vũ tương tương vọng lãnh, châu bạc phiêu đăng độc tự quy.

Viễn lộ ứng bi xuân vãn vãn, tàn tiêu do đắc mộng y hi.

Ngọc đang nhung trát hà do đạt, vạn lý vân la nhất nhạn phi.

(Phần thơ xin phép được giữ nguyên convert)



Vào một ngày nắng ấm áp, Tần Lạc Y chính thức dọn vào Cúc Tình Hiên, dưới sự kiên trì nhiều lần của nàng, ý định muốn tiến hành thịnh yến của Da Luật Ngạn Thác cuối cùng bị xoá bỏ.

Nàng có thể tưởng tượng được, một khi tiến hành buổi lễ long trọng như vậy, những đại thần, một đám người phóng khoáng tới cửa hùa theo với khuôn mặt nịnh hót, nhưng sau lưng chắc chắn sẽ lại bàn tán điều gì đó.

Khiến cho nàng khó hiểu chính là, ngay ngày hôm ấy toàn bộ các phi tần trong phủ hình như thương lượng rất cẩn thận, cùng đi đến Cúc Tình Hiên chúc mừng, nhưng, từ vẻ mặt nghĩ một đằng nói một nẻo và việc cưỡng chế sự đố kị trong ánh mắt của các nàng, cuối cùng Tần Lạc Y đã hiểu cảm giác mũi nhọn châm ở sau lưng là như thế nào.

Cùng với mùi hương thơm mát của hoa đào, một âm thanh dịu dàng từ trước cửa chính truyền đến.

“Cơ thiếp tham kiến Vương thượng, mong Vương thượng vạn phúc!”

Cầm Cơ chậm rãi đứng dậy, lại lần nữa dịu dàng cười: “Tần cô nương, chúc mừng ngươi đã chuyển tới Cúc Tình Hiên!”

Tần Lạc Y có chút mất tự nhiên, khẽ cười nhạt một tiếng, thứ nhất, nàng cảm thấy mình chẳng qua chỉ đổi một gian phòng mà thôi, nhưng lại đưa tới nhiều sự quan tâm của đám phi tần như vậy, thứ hai, mỗi lần nàng nhìn thấy Cầm Cơ, trong lòng nàng dù sao vẫn cảm thấy là lạ, nhưng cụ thể vì sao lại như vậy thì nàng lại không rõ.

“Mau mau đem quà mừng dâng lên!” Cầm Cơ nói với các nô tì phía sau lưng.

Lập tức nô tỳ hai tay bưng hộp quà mừng đi lên phía trước, cầm cái hộp mở ra, châu báu lấp lánh dường như khác hẳn của các phi tần khác đưa đến, tất cả mọi cái đều phong phú hơn, càng tinh vi, mượt mà hơn.

Tần Lạc Y ngỡ ngàng nhìn Da Luật Ngạn Thác, nhưng hắn dường như không có bất kì biểu cảm gì.

Nàng đang muốn mở miệng nói, đột nhiên trước cửa truyền đến một tiếng cười to sang sảng, theo sau đó là một thân hình cao lớn của người đàn ông xuất hiện bên cạnh cửa nhà chính.

Tất cả phi tần nhao nhao kinh hãi, lập tức tiến lên, vội vàng hành lễ: “Nô tì thỉnh an Đại hoàng tử!”

“Bình thân .”

Người đến chính là Da Luật Bội, toàn thân là trường bào màu tím càng lộ rõ vẻ cao quý, hắn cất bước đi vào Cúc Tình Hiên, cười sảng khoái, hoa đào trong sân lay động nhẹ nhàng rơi ở phía sau hắn tạo thành một phong cảnh mỹ lệ vô cùng.

Trên vẻ mặt thanh tú tà nịnh của hắn tỏa ra nụ cười như một đóa hoa rực rỡ, đôi lông mày thanh tú hơi nghiêng càng thêm vài phần khí khái anh hùng, lại thêm bờ vai rộng, chiếc eo hẹp trên thân hình thon dài, càng lộ thêm vẻ tuấn dật.

“Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, Tòng thử quân vương bất tảo triều (1). Huống hồ hiện nay hoàng đệ còn chưa tham gia vào chuyện tảo triều, sao lại thức sớm như vậy?”

(1) 2 câu thơ trong đoạn thứ nhất của Trường hận ca, tác giả Bạch Cư Dị.

Dịch thơ: Đêm xuân ngắn ngủi, trời lên sớm Từ đấy vua ra chậm buổi chầu. (Bản dịch của Nguyễn Phước Hậu)

Thấy người đến là Da Luật Bội, Da Luật Ngạn Thác chậm rãi đứng dậy, vạt bào kim tuyến vẽ ra một độ cong ưu mỹ, hắn nhìn thấy nét mặt tươi cười của Da Luật Bội, rất không hài lòng, híp nửa con mắt nhàn nhạt nói.

“Vương huynh hà cớ gì lại nói bới móc như vậy chứ, ngày hôm nay Tần cô nương dời đến chỗ ở tốt, đệ vốn đến đây để chúc mừng!” Da Luật Bội thấy khuôn mặt cứng ngắc của Da Luật Ngạn Thác, giương môi cười.

Lập tức, gương mặt hắn nhìn về phía một thân bạch y của Tần Lạc Y, trong mắt lộ vẻ nhu tình: “Lạc Y, đây là tâm ý nho nhỏ của ta, hi vọng nàng có thể thích!”

Vừa dứt lời, vài tên tùy tùng phía sau liền đồng loạt dâng lên hộp lễ vật tinh xảo.

Tần Lạc Y hơi hạ thấp người: “Hoàng tử quả thực khách khí!”

“Ôi, ta thấy là nàng quá mức khách khí mà thôi, chẳng lẽ giờ này khắc này, cô nương vẫn từ chối ta ở ngoài nghìn dặm sao?”

Khuôn mặt tuấn dật của Da Luật Bội hiện lên một chút ngấm ngầm chịu đựng, lập tức giương giọng nói với các tùy tùng: “Đem cái hộp mở ra!”

“Vâng, hoàng tử!” Các tùy tùng nhẹ nhàng giơ tay, mở cái hộp ra…

Một bộ bàn cờ vô cùng tinh xảo.

Tần Lạc Y hơi tiến lên, khi nàng liếc mắt thấy bàn cờ bằng gỗ thì không nhịn được ngẩn ra: “Hoàng tử, bàn cờ này thật là quý giá, ta dù sao cũng không thể nhận!”

Kỹ thuật đánh cờ thông thạo của nàng hiển nhiên hiểu rõ bàn cờ này lai lịch không thể coi thường, toàn bộ trân quý là ở trên các quân cờ, nó là quân cờ lâu đời nặng trĩu tròn dẹp, kết cấu rắn chắc, phong cách cổ xưa hùng hậu.

Trắng tinh khiết dường như là ngọc thạch, trong suốt đáng yêu; Đen nhánh ánh ngọc bích, ánh sáng chiếu rọi xuống hiện lên màu lục sắc.

Những quân cờ này, màu sắc nhẹ nhàng, không mang ánh sáng chói mắt, thích hợp cho người quan sát và suy nghĩ thời gian dài.

Hình dáng quân cờ tao nhã, khung xương rất cứng, đập mà không vỡ, cầm trên tay đông ấm hạ mát, làm cho người ta càng thêm hứng thú kì diệu. Bởi vì tính chất “bất tử” rất tốt, đều được làm cống phẩm trình lên trong triều đình, nên các đại phu cũng coi “bất tử” là quý giá.

“Lạc Y, đây chỉ là tâm ý nho nhỏ của ta, nào có quà mừng đã tặng đi lại có đạo lý lấy lại chứ?” Da Luật Bội nhẹ giọng cười nói.

“Hoàng tử thật là có tâm!”

Da Luật Ngạn Thác hừ lạnh một tiếng, bản thân mình đối với chuyện lần trước hắn đưa tới đàn cổ, tâm tình đã có chút khúc mắc. Hôm nay lại tặng cái gì mà quân cờ bất tử, quả thực không đem hắn để vào mắt, trong lòng lửa giận không cần châm cũng tự phát.

Sắc mặt Da Luật Bội tỏa sáng, hắn nói:

“Vương huynh, huynh cần gì phải nói móc ta chứ, tốt xấu gì ta cũng là hoàng đệ của huynh! Chúng ta cần phải đồng tâm hiệp lực, bảo vệ giang sơn hoàng triều Khiết Đan, để cho bách tính an cư lạc nghiệp, huynh nói có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.