Liêu Vương Phi

Chương 184: Chương 184: Nhất xúc tức phát (1)




(1) Chạm vào nổ ngay

Tần Lạc Y lo lắng nhìn bàn tay to lớn của Da Luật Ngạn Thác vươn về phía mình, nàng thở gấp dồn dập, tiếc rằng cánh tay nhỏ bé của nàng đang bị Tang Trọng Dương nắmchặt lấy.

“Tang đại ca, không nên như vậy!” Tần Lạc Y nhẹ giọng cầu xin, nàng không muốn thấy bất cứ chuyện gì tồi tệ xảy ra, dù sao cha nuôi cũng đã rời khỏi nhân thế, nếu Tang đại ca có bất trắc gì thì ngay cả một người thân nàng cũng không còn.

Thông qua giọng điệu nhẫn nhịn của Da Luật Ngạn Thác, nàng có thể cảm nhận được một luồng lửa giận điên cuồng sắp bùng nổ, nhất là đôi mắt sắc bén như chim ưng đang ẩn chứa cơn thịnh nộ! Tần Lạc Y biết rõ hắn đang cố gắng áp chế cơn tức giận của mình, nhưng nàng không dám cam đoan nếu Tang đại ca còn tiếp tục như thế này thì sự nhẫn nại của Da Luật Ngạn Thác sẽ kéo dài được bao lâu!

Da Luật Ngạn Thác, cho đến giờ hắn chưa từng là một người kiên nhẫn!

Hắn có thể rất dịu dàng, có thể rất khoan dung, nhưng từ trước đến nay hắn vẫn là một con báo săn chinh chiến nơi sa trường, mềm mại như nước nhưng toàn thân lại tỏa ra luồng sức mạnh sung mãn có khả năng cướp đoạt bất cứ thứ gì.

Tang Trọng Dương không bị cơn giận của Da Luật Ngạn Thác làm lay động, hắn khẽ nhếch môi nói: “Y nhi chỉ còn ta là người thân duy nhất trên đời cho nên nàng ấy phải đi theo ta!”

Đầu mày Da Luật Ngạn Thác đang nhướng lên đột nhiên chau lại, hắn hừ lạnh một tiếng nói: “Nực cười, Y nhi sắp thành thê tử của bản vương, sao tự dưng lại mọc ra một người thân?” Giọng điệu của hắn lạnh như băng, khuôn mặt không hề có chút độ ấm.

“Ta sẽ không để cho Y nhi gả vào Đông Lâm Vương phủ!” Tang Trọng Dương chỉ nói ngắn gọn nhưng đã diễn đạt hết mục đích hắn trở về.

Ánh mắt cương quyết của Da Luật Ngạn Thác nhướn lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường: “Bản vương không quan tâm ngươi dùng thân phận gì đến đây quấy nhiễu tư tưởng của Y nhi, không phải ngươi vẫn cho rằng mình là hôn phu của nàng ấy đấy chứ ?”

Nói xong, bàn tay to lớn của hắn đột nhiên nắm chặt lại, gân xanh cũng vì tức giận mà nổi lên rõ ràng.

Một người đàn ông đáng ghét, đáng lẽ mình nên giải quyết hắn triệt để, nếu vậy thì giờ đây cũng không phải gặp nhiều phiền toái như vậy!

Thân hình cao lớn của Tang Trọng Dương rõ ràng đang run lên, vẻ mặt cũng vô cùng nghiêm túc…

“Tang đại ca…”

“Câm miệng!”

Tần Lạc Y còn chưa nghẹn ngào nói xong, đã bị Tang Trọng Dương cắt ngang!

Nàng kinh ngạc nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh như băng của hắn, trong mắt lộ ra vẻ khó hiểu, Tang đại ca hắn… hắn chưa bao giờ nói với mình như vậy!

Trong lòng nàng đột nhiên lên cảm thấy uất ức, một làn hơi nước mỏng cũng phủ đầy đôi mắt khiến cặp mắt trong trẻo như suối kia bị che kín lại.

“Da Luật Ngạn Thác, dù Y nhi xem ta là gì ta đều lo nghĩ cho nàng chu đáo. Còn theo như ta thấy, ngươi giữ Y nhi bên người chỉ để thỏa mãn ham muốn cá nhân mà thôi! Y nhi muốn cuộc sống như thế nào, ngươi có biết không? Nàng yêu thích tự do tự tại, đáng tiếc ngươi không phải là người có thể đem lại cho nàng cuộc sống như thế!” Giọng điệu của Tang Trọng Dương hùng hổ dọa người.

Lửa giận trong mắt Da Luật Ngạn Thác đột nhiên càng sâu thêm: “Tang Trọng Dương, bản vương khuyên ngươi tốt nhất nên biết chừng mực, bản vương đối xử thế nào với Y nhi, đó là chuyện của bản vương, người ngoài như ngươi có tư cách gì để xen vào?”

“Sao? Chẳng lẽ ta nói sai ư? Da Luật Ngạn Thác, ngươi biết rõ Y nhi trời sinh tính tình đơn thuần, đương nhiên không thể cùng đám phi tần trong quý phủ đấu đá, nếu ngươi thực sự một lòng muốn tốt cho Y nhi, vậy thì hãy vứt bỏ tất cả hoàng thất của ngươi đi. Nhưng ta nghĩ ngươi chắc chắn không thể nào làm được!” Tang Trọng Dương lớn tiếng nói.

Vẻ mặt Tần Lạc Y dâng lên nỗi bi thương nhàn nhạt, một nét ưu sầu vẽ qua khuôn mặt nàng.

“Tang Trọng Dương, hình như ngươi đã quản quá nhiều rồi, Y nhi xem ngươi là đại ca, bản vương đương nhiên sẽ không gây khó dễ cho ngươi, nhưng mà giờ đây ngươi lại muốn mang Y nhi đi, vậy bản vương tuyệt đối sẽ không nương tay đâu!” Lời nói của Da Luật Ngạn Thác vô cùng lạnh lẽo, sau đó đôi mắt sâu hút mạnh mẽ khóa chặt khuôn mặt nhỏ nhắn ưu sầu của Tần Lạc Y, trái tim hắn đột nhiên co rút một cái.

Hắn vừa dứt lời thì tiếng động ồn ào huyên náo vang lên, sau đó nhiều tiếng bước chân bắt đầu truyền đến, chỉ trong nháy mắt toàn bộ lầu ba bị rất nhiều thị vệ bao vây!

Toàn bộ “Túy Vong Lâu” đều bị bao trùm bởi sự lo lắng, một nơi vốn náo nhiệt trong phút chốc trở nên yên ắng không động tĩnh, các thực khách lại càng kinh hoảng chạy thục mạng.

Tang Trọng Dương ngửa đầu cười, trong giọng nói lại chất chứa sự khinh thường đối với Da Luật Ngạn Thác: “Da Luật Ngạn Thác, ngươi vẫn phải điều những binh tướng hèn nhát đến để bảo vệ tình yêu của bản thân, thực sự quá đáng thương!”

Trong lòng Tần Lạc Y bắt đầu cảm thấy kinh sợ: “Tang đại ca, đừng nói nữa…”

Nàng thực sự sợ muốn chết, một khi Da Luật Ngạn Thác nổi giận, hậu quả không sao lường được!

Ai ngờ, Da Luật Ngạn Thác không giận trái lại còn cười, hắn khẽ nhếch môi vẽ ra một đường cong tàn nhẫn và lạnh lẽo, bâng quơ nói nhẹ một câu: “Y nhi, lẽ nào nàng chưa nói chuyện mình có thai cho Tang đại ca sao?”

Lời này như sấm sét giữa trời quang nổ ầm bên tai Tang Trọng Dương!

“Cái gì?” Hắn lập tức quay đầu sang nhìn Tần Lạc Y ở bên cạnh, đôi mắt tràn ngập sự kinh ngạc và không thể tưởng tượng nổi!

Tần Lạc Y vội vàng hạ mắt xuống, cúi đầu, nàng không biết phải đối mặt với Tang đại ca thế nào, dù cho đây là sự thật!

“Y nhi!”

Tang Trọng Dương ép buộc Tần Lạc Y ngẩng đầu: “Ta muốn chính miệng muội nói với Tang đại ca, đây không phải sự thật!” Trong mắt hắn, nỗi bi thương đang dâng lên mạnh mẽ.

Hơi thở của Tần Lạc Y dần dần ngắt quãng, nàng giương đôi mắt ươn ướt, vô tội yếu ớt lên nhìn vào đôi mắt đau xót của Tang Trọng Dương: “Tang đại ca… lời hắn nói… đều là sự thật!”

“Không, không thể…” Tang Trọng Dương tựa như người ta bị tuyên án tử hình, bàn tay to đột nhiên buông thõng, thân hình cao lớn liên tục lùi về phía sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.