Ào ào sương thổi trên ngói, màn xanh khẽ lộ.
Đích tôn xinh đẹp thanh tú, mãn đình sắc thu chiều tối, mắt thấy hoa cúc nở, Trọng Dương rơi lệ như ngọc trai.
Sinh ra vốn đã chìm trong sự tan nát.Chim loan lộ cách xa cõi trần
Nắng sớm, ánh mặt trời xuyên qua tầng mây mỏng, chiếu vào sân nhỏ ở Đông Lâm Vương phủ, trên mặt đất ngập tràn màu vàng của ánh nắng.
Dường như đã thiếu đi một phần cảm giác lành lạnh, có lẽ, giá lạnh đang dần trôi đi, mùa xuân ấm áp đang nhẹ nhàng đến gần, đối với thời tiết là vậy, vậy lòng người thì sao?
Vài bông tuyết trắng thấm đầy hương hoa thoang thoảng từ trong giỏ hoa của Tần Lạc Y bay đến, khẽ vây lấy bộ y phục làm bằng gấm của nàng, nàng kích động bước đi, đôi mắt xanh khẽ lưu chuyển, lại giống như là không vì trần gian mà thay đổi bản chất
Nàng vừa mới đi vào phòng khách, còn chưa kịp ngẩng đầu…
“Tần cô nương”
Âm thanh dễ nghe của nam tử ở phía trước Tần Lạc Y truyền đến.
Trong lòng Tần Lạc Y khẽ kinh ngạc, nàng chậm rãi đi tới, đôi mắt lạnh như băng vừa nhìn thấy người ở sau lưng mình thì dần lộ ra chút dịu dàng.
“Bạch công tử!” Giọng nói của Tần Lạc Y mang theo vài phần thướt tha, nàng hơi khom người.
Mái tóc dài như thác nước khẽ rủ xuống trước ngực nàng, càng khiến Tần Lạc Y trông giống tiên nữ.
Bạch Tiêu Nhiên (Da Luật Bội) nhất thời bị dung nhan xinh đẹp trước mắt hấp dẫn, ánh mắt hắn nhìn như muốn chiếm đoạt Tần Lạc Y.
Chỉ thấy mái tóc đen của hắn được buộc bằng sợi dây lụa màu trắng, một thân áo trắng như tuyết. Bên hông có buộc một dải lụa trắng, bên trên là một khối Dương Chi Bạch Ngọc, hắn khoác lên mình chiếc áo Yên La mỏng.
Tóc mai dài đến lông mày, hai mắt dài và nhỏ, ôn hòa vô cùng. Sống mũi thanh tú, làn da trắng, hai bên lông mày tuấn tú có thêm vài phần khí khái hào hùng, thân hình thon dài bờ vai vững chắc, đẹp đến không thể tưởng tượng được.
Hắn giật mình làm cho Tần Lạc Y có chút không hiểu, nhưng nàng có chút không quen với ánh mắt của Bạch Tiêu Nhiên. Sau khi rời mắt đi, nàng liền thấy trước mặt hắn có đặt một bàn cờ.
“Thì ra lần này Bạch công tử đến đây là muốn chơi cờ với Đông Lâm Vương, người sắp trở lại phủ rồi, phiền công tử chờ một lúc.”
Nàng nhẹ nhàng nói, trên mặt hiện lên nụ cười dịu dàng ôn nhu. Sau đó liền cúi thấp người, bàn tay nhỏ nhắn khẽ lướt qua mấy đóa hoa trong rổ rồi định quay trở về phòng. Lần thứ nhất nhìn thấy Bạch công tử, nàng đã có chút e ngại ánh mắt của hắn.
“À, không, tại hạ đến tìm Tần cô nương” Bạch Tiêu Nhiên lập tức phục hồi tinh thần, tiến lên vài bước, bàn tay lớn nắm lấy đôi tay mềm của Tần Lạc Y.
“Hả?” Tần Lạc Y nhướn mày, đôi mắt thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, đôi môi đỏ khẽ nhếch lên, rõ ràng nàng đã bị động tác đường đột của hắn dọa sợ rồi.
Bạch Tiêu Nhiên biết động tác này đã khiến mỹ nhân u cốc kinh hãi, nhưng hắn thật sự không muốn buông tay ra, đầu ngón tay truyền đến chút lạnh giá khiến cho hắn mất hồn mất vía.
“Lần này ta tới tìm cô nương là để chơi cờ”
Khóe môi hắn khẽ nhếch, không đợi Tần Lạc Y phản ứng thì đã kéo nàng đến trước bàn cờ.
Tần Lạc Y vô cùng kinh ngạc, đôi mày hiện lên vẻ khó hiểu, nàng vội vàng giải thích:
“Không được, kì nghệ của ta sao có thể so sánh được với công tử, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến nhã hứng của công tử”
Bạch Tiêu Nhiên đưa khuôn mặt tuấn tú của mình tới gần Tần Lạc Y, gần đến mức có thể ngửi thấy hương thơm lành lạnh trên người nàng.
“Công tử…” Tần Lạc Y bị hơi thở xa lạ của nam tử này làm cho hoảng sợ, nàng nhẹ buông tay, giỏ hoa trên tay cũng rơi xuống.
Giỏ hoa còn chưa kịp chạm đất thì một bàn tay đã vươn ra vững vàng đỡ được, trong phút chốc mùi thơm ngào ngạt của những đóa hoa dính đầy ống tay áo.
“Ta làm Tần cô nương sợ sao? Hay là do trong lòng cô nương giật mình?”
Bạch Tiêu Nhiên cười vang, phảng phất như hoa đào đua nhau nở rộ, hai má lúm đồng tiền ẩn hiện trên gò má, hắn đem giỏ hoa trong tay đưa cho Tần Lạc Y.
Gò má Tần Lạc Y khẽ ửng, nàng nhận lấy giỏ hoa, nhỏ giọng nói:
“Không chỉ là đột nhiên Bạch công tử lại như vậy…”
“Ha ha…” Bạch Tiêu Nhiên bị vẻ mặt của Tần Lạc Y làm cho bật cười, nhưng lập tức, hắn đột nhiên thu lại nụ cười, cúi đầu ra vẻ đau thương.
Đôi mắt trong suốt của Tần Lạc Y khẽ đảo, nàng cảm thấy Bạch Tiêu Nhiên thật kì lạ, vốn tâm tư nàng cũng rất đơn thuần nên vội hỏi: “Công tử… làm sao vậy?”
Người này rất kì quái, vừa nãy vẫn còn cười thoải mái như vậy vậy lại bây giờ đã lại đau buồn rồi.
Bạch Tiêu Nhiên che đi vẻ tự giễu trong mắt mình, ra vẻ thở dài nói:
“Tại hạ đã nghĩ rằng cô nương muốn cùng ta làm tri kỉ, nhưng… hôm nay mới biết hóa ra chỉ có ta tự mình đa tình mà thôi.”
“Không công tử đã hiểu lầm rồi…” Tần Lạc Y dường như còn muốn nói điều gì.
“Cô nương xem, chúng ta quen biết nhau đã lâu vậy mà cô nương vẫn cứ gọi ta là công tử!” Vẻ mặt Bạch Tiêu Nhiên ẩn giấu ý cười, thản nhiên nói.
Tần Lạc Y khẽ bật cười, cho đến tận bây giờ, nàng chưa thấy người nào lớn như vậy rồi mà còn làm nũng.
“Bạch đại ca, có thể gọi như vậy được chứ?” Nàng thỏa hiệp hỏi, đôi mắt lóng lánh như sao.
Trong lòng Bạch Tiêu Nhiên đột nhiên ấm áp vô cùng, giống như có sợi dây tơ mềm mại quấn quanh tim mình.
Bởi vì được làm từ Ngọc Thạch tự nhiên nên hai quân đen, trắng trên bàn cờ đều tỏa ánh hào quang, hai người chia quân đen trắng rồi ngồi sang hai bên.
Một trận gió thoảng qua, mùi hương của hoa khẽ bay lượn trong không trung, Bạch Tiêu Nhiên nhìn lại, hóa ra là hương thơm từ giỏ hoa của Tần Lạc Y.
“Hoa này có mùi hương thật thơm. Loại hoa này gọi là gì vậy?”
Ngón tay Tần Lạc Y khẽ lướt qua những cánh hoa, trên gương mặt khẽ thoáng qua vẻ bi thương nhàn nhạt, nàng nhẹ nhàng nói:
“Nó tên Đông Nhan, thuộc vào loài họ của hoa Sen, đông nở, hạ tàn.”
Không biết tại sao trong lòng Bạch Tiêu Nhiên lại thoáng bất an, có lẽ là vì hắn nghe được chữ ‘tử’ nên vẻ mặt của Tần Lạc Y làm cho hắn thấy đau lòng.
Tần Lạc Y giương mắt, trên môi dần dần hiện lên nụ cười:
“Bạch đại ca, nếu như tiểu muội có thể giải được quân cờ này thì muội có mộtđiều kiện.”
Bạch Tiêu Nhiên nhướn mày: “Nếu không ngại thì nói thử xem.”
“Không được, hay là cứ quên lời muội vừa nói đi”. Tần Lạc Y cười cười.
Ngay sau đó, nàng nhấc quân trắng, tay trái nhẹ nhàng nâng ống tay áo bên phải lên rồi đặt xuống.
Đôi mắt tràn ngập nhu tình trói chặt lấy bóng hình nàng, sau đó hắn cũng lấy một quân đen đặt xuống.
Ánh mặt trời yếu ớt chiếu lên người rồi lưu lại bóng trên mặt đất, để lại một chút cảm giác ấm áp. Mà những bông tuyết đang bay bay bên ngoài dường như cũng mất đi vẻ lăn tăn vốn có, gió nhẹ mang theo cảm giác man mát, không còn vẻ giá lạnh thấm vào lòng người như trước.
Trên bàn cờ ngọc, hơn trăm chiêu cờ dần che kín cả bàn cờ. Mỗi nước cờ của Bạch Tiêu Nhiên mang theo sự trầm ổn, chắc chắn. Mà Tần Lạc Y thì lại cười nhẹ, từng bước một giải thế cờ.
“Lạc Y, không nghĩ kì nghệ của muội lại tinh xảo đến như vậy.”
Bạch Tiêu Nhiên lại bị Tần Lạc Y giải được vòng vây, không thể không tán thành nói.
Tần Lạc Y cười nhẹ:
“Là Bạch đại ca có ý nhường thôi.”
“Không phải, là thế cờ muội bày ra khiến cho ta thấy nan giải.”
Bạch Tiêu Nhiên cầm một quân đen, nhìn bố cục của bàn cờ, trên mi tâm cũng hiện lên một chút hoang mang.
Tần Lạc Y không đáp lại, chỉ im lặng đợi.
Bạch Tiêu Nhiên nhướn mày, tựa như thấy được sự biến hóa kì diệu trong ván cờ, ngay sau đó liền hạ quân cờ trên tay xuống.
Tần Lạc Y nhặt một quân trắng, trầm ngâm một lúc rồi hạ xuống.
Bạch Tiêu Nhiên giật mình, trên mặt tràn ngập sắc thái vui mừng, gật gật đầu giống như khen ngợi rồi lại hạ một quân cờ đen.
Môi Tần Lạc Y nhếch môi, nàng đã nghĩ thông suốt mười nước cờ tiếp theo, liền hạ quân trắng xuống.
Bạch Tiêu Nhiên lại hạ một quân đen.
Hai người lại hạ mười nước tiếp theo.
Bạch Tiêu Nhiên ngồi yên bất động.
Hắn nghiên cứu cờ vây hơn mười năm, cũng có thể gọi là cao thủ, nhưng nay mới gặp được ván cờ trong cờ có cờ, đã sống cùng sống, lại có trường sinh, hoặc phản công hoặc quay lại, chia năm tụ sau, phức tạp vô cùng.
Ngay sau đó tinh thần hắn dao động, lại nhìn kĩ, chợt thấy choáng váng khó chịu, tính toán góc đặt cờ xuống để giết được một khối cờ trắng.
Hắn lấy lại bình tĩnh, nhìn lại lần nữa, phát hiện ra chỗ cờ trắng ban đầu thực chất chính là tử cờ, thật ra là đã có đường sống, nhưng nếu muốn giết chỗ cờ đen bên cạnh thì sẽ liên lụy rất nhiều.
Thế cờ thật sự rất cao thâm.
Bạch Tiêu Nhiên khẽ thở dài, lắc đầu nói:
“Ván cờ muội bày bố thật sự rất xảo diệu, ta không giải nổi.”
Tần Lạc Y thở dài: “Bạch đại ca kì nghệ tinh vi, hơn mười đường cờ này đã lên đến cảnh giới cực cao, đã như vậy rồi mà còn không đi tiếp, thật sự rất đáng tiếc, đáng tiếc.
Loại tình cảm tiếc hận này, mang theo mười phần thân mật.
Bạch Tiêu Nhiên cười lớn:
“Ta cam tâm tình nguyện nhận thua, cuộc đời này có lẽ được đánh cờ với Lạc Y muội chính là may mắn của ta.”
Tiếng cười sang sảng, giữa một câu nói ngụ ý hai tầng nghĩa.
“Xem ra thế sự như quân cờ, một ván tranh nghiệp thiên thu. Nhu tình như nước lưu cùng xuân lục triều. Lạc Y, muội đúng là một kì nữ.”
Hắn nắm lấy bàn tay mềm mại của Tần Lạc Y, nói.
“Bạch đại ca….” Lòng Tần Lạc Y run lên, vội vã rút tay lại.
Bạch Tiêu Nhiên không miễn cưỡng nàng, cười hỏi:
“Ta thua muội, muội nói đi, điều kiện là gì?”
Tần Lạc Y hơi nhíu mày, vừa định nói gì đó lại thôi, sau cùng lại thở dài một hơi rồi nói.
“Thôi, vừa rồi chẳng qua muội nói đùa mà thôi.”
“Sao vậy, muội sợ ta lật lọng?” Bạch Tiêu Nhiên có chút sốt ruột.
“Không, muội rất tin tưởng Bạch đại ca là một người trọng chữ tín…. Nhưng… Nhưng mọi chuyện không đơn giản như vậy.”
Tần Lạc Y có chút mất tự nhiên nói.
Bạch Tiêu Nhiên nhìn thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi của Tần Lạc Y, không nhịn được đưa hai tay bóp chặt lấy vai nàng.
“Chỉ cần muội nói ra, dù lên núi đao xuống biển lửa ta cũng nguyện ý làm vì muội.”
Tần Lạc Y ngay lập tức ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt kiên định của Bạch Tiêu Nhiên:
“Thật ra muội muốn một loại cây tên là ‘Đàn hương cỏ’ .”
“Đàn hương cỏ? Là loại vật gì? Tìm ở đâu?” Bạch Tiêu Nhiên lập tức hỏi.
“Đây là một loại cây màu đỏ, chỉ sinh trưởng ở nơi giàu tài nguyên, khoảng ở phía núi Nam, trên tận cùng núi Ngũ Đài.”
Tần Lạc Y nhỏ nhẹ.
“Không thành vấn đề, ta lập tức sai người đi tìm.”
Bạch Tiêu Nhiên cười tươi. Chỉ là lên núi nam tìm một loại cây thôi, chỉ cần lấy được nụ cười của hồng nhan là đủ rồi.
“Sai người đi tìm?”
Tần Lạc Y nhíu mày, có chút kinh ngạc hỏi:
“Không phải Bạch đại ca luôn một mình ngao du tứ hải sao?”
Bạch Tiêu Nhiên cả kinh, vội sửa lời:
“À, ý của ta là sai người chuẩn bị một chút, ta lập tức xuất phát.”
Nguy hiểm thật, suýt chút nữa thì bại lộ thân phận.
Tần Lạc Y vui vẻ, cảm kích nói:
“Bạch đại ca, tạ ơn huynh.”
Bạch Tiêu Nhiên ôn nhu cười:
“Tâm ý của muội ta xin lĩnh giáo, ta chỉ muốn biết ván cờ vừa rồi tên là gì?”
Dù sao cũng xuất thân là hoàng tử, chưa bao giờ dễ dàng thỏa hiệp, dù thua cũng muốn biết vì sao mình thua.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng che miệng cười nhạt.
“Thật ra thế cờ này có tên là ‘ba kiếp tuần hoàn’.”
“Ba kiếp tuần hoàn?”
Bạch Tiêu Nhiên nhướn mày, trong mắt hiện lên hứng thú dạt dào.
Tần Lạc Y nhẹ nhàng gật đầu.
“Bạch đại ca hẳn cũng biết cờ cùng ý nghĩ vẫn luôn tương thông. Thủ địa thì thất thế, thủ thế thì mất đất. Còn đây muội vừa được vừa mất, cái này gọi là trời tốt. Gần lửa không thương, xa lửa không lạnh, muốn có thu hoạch trước phải trả giá, đây cũng là ‘dục thủ cố dư’, mà ba kiếp tuần hoàn cũng chính là nói đến đạo lý này.”
“Xem ra kì nghệ của ta tuy có tăng nhưng học thức vẫn thấp như trước.”
Ánh mắt Bạch Tiêu Nhiên tán thưởng nhìn Tần Lạc Y, nữ tử này không chỉ sắc đẹp hơn người, quan trọng hơn trí tuệ của nàng cũng hơn hẳn người thường.
Tần Lạc Y cười, lắc đầu nói.
“Bạch đại ca khiêm tốn. Thế cờ này vừa rồi suýt bị huynh phá giải. Ba kiếp tuần hoàn chính là vấn đề của cờ vây, vừa rồi là muội cố ý bày ra thế cờ làm khó người khác, không phải đánh một hai là có thể ra được thế cờ, vì vậy hoặc sinh hoặc nạn là rất khó để tính. ‘Ba kiếp tuần hoàn’ bình thường chỉ có mười nước, nhiều người thì có bốn, năm mươi nước. Nhưng đây đã có hơn hai trăm nước, tổng thể đã gần đến kết cục cuối cùng.
Bạch Tiêu Nhiên cười lớn:“Tốt, sau khi lấy được ‘Đàn hương cỏ’ về cho muội, ta nhất định phải thỉnh giáo ‘ba kiếp tuần hoàn’ này thêm lần nữa.”
Tần Lạc Y nhẹ nhàng gật đầu, ngước mắt nhìn Bạch Tiêu Nhiên trước mặt.
Tuấn nhã lại khiến cho người khác có cảm giác hít thở không thông.
Tần Lạc Y nhìn nụ cười vô hại như vậy của hắn, trong lòng hơi đau xót. Nàng biết lợi dụng hắn như vậy là sai, nhưng để phối hợp Tang đại ca cứu cha nuôi ra, mọi chuyện đều không quan trọng.
Vậy, Da Luật Ngạn Thác thì sao?
Hắn sẽ không giống như nhất thời biến mất trong ký ức của nàng chứ?
Nam nhân điên cuồng nóng nảy nhưng lại thường xuyên ôn nhu ấy….
Ánh mắt Tần Lạc Y dần dần tối lại.