Da Luật Ngạn Thác gần đây có thói quen ngủ dậy muộn, khi những tia nắng chiếu xuống, hắn nhất định sẽ xuất hiện ở bên trong thư phòng.
Mà hôm nay cũng không ngoại lệ, tuy rằng trên người có thương tích, nhưng mà Da Luật Ngạn Thác vẫn ngồi ngay ngắn ở trước án thư (**).
(**) án thư: bàn dùng để xếp sách
Mà trên án thư của hắn bày ra hai mảnh da hươu tinh xảo, mặt trên đúng là vẽ… bản đồ kho báu của Bột Hải!
Ngón tay hắn đảo qua tấm bản đồ kho báu, ánh mắt phức tạp mà nghi hoặc.
Đây vốn phải là một bức vẽ hoàn chỉnh, theo lý thuyết, bình thường chỉ cần lấy được hai mảnh bản đồ kho báu, hơn nữa thông thuộc hoàn cảnh địa lý, mảnh thứ ba dường như cũng sẽ trở nên không quan trọng gì.
Nhưng mà, bản đồ kho báu của Bột Hải lại không giống như vậy.
Bức vẽ này được cắt vô cùng khéo léo, từng vết cắt đều suy tính chu toàn, bởi vậy, chỉ nhìn vào hai mảnh da hươu cũng không nhìn ra được gì cả.
Nhìn như một tấm bản đồ kho báu, nhưng mà lại không có chút ý nghĩa nào.
Da Luật Ngạn Thác nhíu mày, trong ánh mắt hiện lên vẻ lạnh lùng, hắn siết chặt quả đấm đập lên án thư.
Tang Tấn! Ngươi quả thực hồ đồ ngu xuẩn! Đến lúc này còn muốn chống đỡ cái gì?
Vẻ mặt mịt mờ của Da Luật Ngạn Thác càng thêm lạnh như băng.
Nhưng thật bất ngờ, đôi con ngươi khóc thút thít của Tần Lạc Y thoáng hiện lên trong đầu.
Trong lòng hắn chợt lay động, giống như bị roi quất đau đớn!
Tỏa Diệp Hiên, hắn vì không muốn nữ tử này thương tâm mà hạ lệnh đem Tang Tấn chuyển đến Tỏa Diệp Hiên!
Đôi con ngươi đen của hắn bất đắc dĩ tối sầm lại, gặp gỡ cô gái này, ông trời thật sự là muốn làm khó mình?
Tần Lạc Y, cô gái trong trẻo nhưng lạnh lùng này, thế mà lại nhiều lần thay đổi quyết định của mình.
Hắn biết rõ Tang Tấn là tù binh của địch quốc, hơn nữa mảnh bản đồ kho báu cuối cùng ở trên người hắn, nếu dựa vào thói quen thông thường của hắn, mảnh cuối cùng đã sớm lấy được.
Hắn biết Tang Tấn là người yêu nhà yêu nước, nếu hắn lấy tính mạng của đám người trong Tang phủ hay dân chúng trong thành để uy hiếp, hắn sẽ không tin Tang Tấn có thể một mực mạnh miệng như vậy.
Tần Lạc Y vẫn luôn bị bên ngoài cho là quân cờ của mình, nhưng hắn cũng không hi vọng mình phải làm như vậy.
Lấy được lòng nàng, so với cái gì đều quan trọng hơn tất thảy...
Nha đầu bướng bỉnh này…
Nàng có ý thức được hay không, nàng trong mắt hắn, còn hơn tất cả vinh hoa phú quý?
Ngón tay của Da Luật Ngạn Thác xoa nhẹ vết thương trên người, trong mắt tràn ngập cưng chiều, mà khóe miệng lại nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Chỉ có điều, từ trong ánh mắt hoảng loạn của nàng, hắn có thể nhìn ra sự khẩn trương và quan tâm của nàng!
Không vội, hắn sẽ không dọa đến nàng...
Trên khuôn mặt lạnh lùng của Da Luật Ngạn Thác hiện lên nhu tình.