Liêu Vương Phi

Chương 43: Chương 43: Thỉnh an phi tần




Chương 3.1: Thỉnh an phi tần

Editor: Mạc Y Phi

Beta: Niệm

***

Trong hoa viên xuất hiện hai bóng dáng là nam nhân cao lớn và nữ nhân ôn nhu, nhìn qua hai người quả là xứng đôi.

Một người đi nhanh về phía trước, người còn lại đi theo ở phía sau.

Tần Lạc Y được toại nguyện theo sát phía sau Da Luật Ngạn Thác, đi thẳng về Tỏa Diệp Hiên, bước chân cực kỳ nhẹ mà nhanh.

Không biết cha nuôi thế nào rồi?

Bệnh tình của cha nuôi làm nàng lo lắng không yên.

Lần trước chỉ là vội vàng nhìn thấy chứ nàng chưa nhận ra tình trạng bệnh tật của cha nuôi đang trở nên trầm trọng, nếu như tình hình ngày càng tệ hơn thì thân thể của cha nuôi...

Trong mắt Tần Lạc Y khẽ lướt qua một tia thâm trầm yếu ớt, tâm trạng cũng trở nên lộn xộn.

“A--.”

Một tiếng thở gấp đầy kinh hãi bật thốt ra khỏi môi nàng, ngay sau đó, nàng được một bàn tay to lớn vững vàng đỡ lấy.

Bởi vì nàng vẫn luôn chìm đắm trong thế giới của bản thân nên đã không để ý đến việc nam nhân đi ở phía trước đã dừng bước, sau một khắc, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng đã rơi vào lồng ngực của Da Luật Ngạn Thác.

Da Luật Ngạn Thác giấu đi ý cười bên môi, đưa tay đỡ lấy nha đầu đang lảo đảo vì đụng phải mình này.

Đi đường mà cũng có thể như đi vào cõi tiên, nha đầu này thật sự là không bình thường mà! Nàng đang suy nghĩ cái gì vậy nhỉ?

Phát hiện ra điểm này, lòng Da Luật Ngạn Thác như được vực dậy.

“Sau này đi đường không cho phép đi đằng sau ta!”

Ngoài mặt Da Luật Ngạn Thác giận dữ quát lên, giọng nói mang theo mệnh lệnh không cho phép xem nhẹ.

Ở trong phủ của hắn, toàn bộ phi tần của hắn đều không được đi song song với hắn, thế nhưng khi hắn thấy thân thể mềm mại của Tần Lạc Y đi phía sau mình thì trong lòng liền thấy không nỡ.

Ý trung nhân của hắn, hắn cần phải biết quý trọng và thương yêu.

Mà hắn cũng không muốn đi trước nàng, vì như thế sẽ không nhìn thấy vẻ mặt của nàng.

Đôi mắt long lanh như hai hạt ngọc trai của Tần Lạc Y tràn đầy mờ mịt và khó hiểu, hắn là Đông Lâm Vương cao cao tại thượng, có người nào có thể đi song song với hắn được đây?

Da Luật Ngạn Thác nhìn ra được nghi hoặc của nàng, môi không tự chủ được mà vẽ lên một nụ cười yếu ớt, khuỷu tay mạnh mẽ khoác lên vai nàng.

“Nhất định phải nhớ kỹ lời ta nói, nếu không-- 'hình pháp hầu hạ'!”

Ngay sau đó, ngón tay mang theo ý ngả ngớn của Da Luật Ngạn Thác chạm vào mặt nàng, vết chay dưới ngón tay lướt qua gò má mềm mại làm gò má nàng có chút nóng và đau.

Tần Lạc Y cả kinh, hắn muốn làm như thế nào với nàng?

Nếu nàng thực sự làm trái ý của hắn, thì hắn sẽ đối đãi với nàng như đối với một tù binh?

Không biết vì sao nàng lại nghĩ tới một mặt tàn nhẫn máu lạnh của Da Luật Ngạn Thác trên chiến trường.

Trong lòng không khỏi run lên.

Vẻ mặt đơn thuần rơi vào trong mắt Da Luật Ngạn Thác, nhất định là nàng đang nghĩ tới mặt xấu nhất của hắn, nàng sẽ không thừa nhận mình sẽ vì nàng mà vung roi da lên hoặc là lén bắn tên.

Dáng vẻ ẩn nhẫn vì lợi ích hiện lên, dáng vẻ như vậy thật sự làm người ta thương yêu mà.

Hắn khẽ thở dài, duỗi tay ra, dùng hành động để giải thích lời vừa nói.

Cúi người hôn đôi môi anh đào, trằn trọc nồng nàn.

“Hiểu chưa?”

Lúc hắn thưởng thức xong hương thơm và ngọt ngào của nàng rồi thì cười nhạo hỏi.

Trời ạ, hương thơm của nàng lại có thể khiến hắn say mê như vậy, chỉ mới hôn lướt qua thôi mà đã khiến máu trong người hắn như muốn phun trào, không thể kiềm chế được bản thân.

Tần Lạc Y nghe thấy giọng nói âm trầm của hắn thì trên mặt nổi lên chút sắc đỏ ửng.

Nhưng vào lúc này lại có tiếng bước chân cắt đứt chuyện tốt của hắn, cũng phá vỡ sự yên tĩnh nhàn nhạt trong hoa viên.

Trong nháy mắt đôi mắt Da Luật Ngạn Thác mơ hồ hiện lên tia lạnh lùng.

“Trữ Nhi thỉnh an vương thượng!”

“Cơ thiếp thỉnh an vương gia, vương thượng vạn phúc!”

“Chúng nô tì thỉnh an vương gia!”

Chỉ ngửi thấy mùi hương bay tới, vài giọng nói như tiếng chim vang lên.

Một đám nô tì quỳ trên mặt đất.

Tần Lạc Y quay người lại nhìn thì thấy người tới hoa viên tản bộ chính là Trữ phi và Cơ thiếp.

Một người xinh như nước, một người đẹp như trăng, nụ cười mê người của họ làm mắt Tần Lạc Y đau nhói.

Trữ Phi vận một bộ đồ đỏ, cổ áo trễ xuống rất thấp, lộ ra bộ ngực đẫy đà, mặt như hoa sen, lông mày như liễu.

Đôi mắt còn quyến rũ hơn hoa đào, mười phần câu dẫn lòng người, búi tóc đính đầy trang sức, dưới ánh mặt trời lại càng chói mắt hơn.

Mà y phục trên người cơ thiếp là dùng hoa sen làm bông sợi tạo thành chiếc váy dài rộng, điểm xuyết trên mỗi lông vũ là đóa tường vi bằng đá vừa tròn vừa nhỏ, hạt châu lấp lánh ánh sao, rực rỡ như mây, lộ ra quý khí hoàng gia mê người.

Trên váy dùng những sợi tơ vàng mảnh như tóc thêu thành cành hải đường và chim hoàng oanh đang đậu, đan xen với sợi tơ vàng là ngàn vạn hạt châu, cùng tôn nhau sáng chói, quý không thể tả.

Nàng và Trữ Phi đúng là đẹp theo hai phong cách khác hẳn nhau, nhưng đều làm cho Tần Lạc Y cảm thấy...

Đau lòng!

Mà ở phía sau hai người là nha hoàn hầu hạ.

“Đứng lên đi!”

Da Luật Ngạn Thác lạnh lùng nói.

“Vương thượng, người thật là xấu xa nha, một thời dài như vậy không đến chỗ Trữ Nhi, làm Trữ Nhi nhớ người muốn chết!”

Một giọng nói nũng nịu vang lên.

Trữ Phi đảo mắt qua lại ở trên người Tần Lạc Y, trong lòng âm thầm cả kinh, liền vội vàng bước lên phía trước rồi khoác tay vào khuỷu tay của Da Luật Ngạn Thác.

“Lẽ nào ngươi muốn bản vương bỏ tất cả chính sự để tới chỗ ngươi sao?”

Trong giọng nói hàm chứa sự uy nghiêm nồng đậm và một chút tức giận.

Rõ ràng Da Luật Ngạn Thác tức giận là vì sự xuất hiện của các nàng mà bầu không khí vốn tốt đẹp bị đánh tan, nhưng quan trọng nhất là...

Hắn không muốn Tần Lạc Y nhìn thấy các nàng!

____________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.