Liêu Vương Phi

Chương 59: Chương 59: Trong rừng kinh hồn




Chương 11.2: Trong rừng kinh hồn

Editor: Lệ Qủy

Beta: Niệm

***

“A...”

Cảnh tượng khủng khiếp như tia sét nhanh chóng đánh thẳng vào đầu Tần Lạc Y.

Nàng cúi đầu sửng sốt một lúc, sau đó lập tức sợ hãi hét toáng lên.

Nếu Tần Lạc Y chỉ nhìn thấy từng mảng máu tươi không thôi thì chưa đủ dọa nàng sợ đến kêu ra tiếng.

Bởi vì nàng tinh thông y thuật nên đã quen thấy máu tươi, nhưng điều thực sự làm nàng cảm thấy khủng khiếp là phía trên dòng suối có một thi thể đang nổi lềnh bềnh.

Tay Tần Lạc Y run rẩy lợi hại, đầu óc nàng giống như đã mất đi ý thức.

Da Luật Ngạn Thác...

Nghĩ đến đây, Tần Lạc Y chẳng thèm quan tâm tới đau đớn truyền tới từ mắt cá chân. Nàng giẫm lên băng tuyết rét lạnh, chạy về phía dòng suối.

“Da Luật Ngạn Thác?”

Tay nàng run run, nàng muốn xác định thi thể kia không phải là người trong lòng nàng đang nghĩ tới.

Khi nhìn rõ gương mặt của thi thể thì nàng lập tức hít vào một hơi, đôi mắt vì hoảng sợ mà trừng thật to...

Người nọ tất nhiên không phải Da Luật Ngạn Thác, nhưng mà hai cánh tay của hắn đã bị kẻ khác chặt đứt...

Tần Lạc Y chưa bao giờ gặp phải chuyện tình kinh khủng như vậy. Nàng nhịn cảm giác buồn nôn xuống, trong mắt chứa nước, thân thể không ngừng lùi về phía sau.

“A...”

Cuối cùng nàng không nhịn nổi nữa, sắc mặt trắng bệch chạy vào bờ, cầm làn váy lên rồi vùi đầu chạy vào đường cũ.

Nhưng không ngờ nàng lại đột nhiên đụng vào một lòng ngực ấm áp mang theo mùi máu tanh, làm cho nàng ngay lập tức hoảng sợ thét chói tai.

“A...a...”

Trong nháy mắt tiếp theo, mội nàng bị một bàn tay gắt gao bịt lại.

“Đừng kêu nữa, là ta.”

Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc, trấn an Tần Lạc Y.

“Da Luật...”

Tần Lạc Y ngẩng đầu. Lúc nàng phát hiện người nọ là Da Luật Ngạn Thác, liền đánh liên tục vào ngực hắn, mặc cho Da Luật Ngạn Thác ôm chặt lấy nàng, nàng vẫn cứ khóc không thành tiếng, run rẩy trốn trong lòng ngực hắn.

“Ồn rồi, không sao rồi.”

Da Luật Ngạn Thác đưa tay vỗ vỗ Tần Lạc Y, nhẹ nhàng trấn an sợ hãi của nàng.

Tần Lạc Y đang khóc nên tất nhiên không phát hiện ra hai mắt hắn lóe ánh sáng kỳ dị, nàng cũng không chú ý tới đôi bàn tay cứng ngắc đang khoác lên lưng nàng.

Ý niệm giết người vốn còn tụ trong đầu hắn không tiêu tán, nhưng vào lúc nước mắt nàng thấm ướt ngực hắn, lại như có cơn mưa mát lạnh rơi xuống, lập tức dập tắt tia sát ý còn sót nơi mắt hắn.

Cảm nhận thiên hạ trong lòng còn run rẩy, lý trí hắn trở lại:

“Y nhi, đừng khóc!”

Thân hình Da Luật Ngạn Thác cũng từ từ thả lỏng, hai tay hắn dịu dàng xoa lưng nàng, bắt đầu vỗ nhè nhẹ.

“Ta nhìn thấy máu... Còn thấy... thi thể kia...”

Nàng hoảng sợ không dám nói tiếp.

Nàng đã từng nghĩ, hắn nhắt định bị giết chết.

“Nàng đang lo lắng cho ta? Bọn chúng còn chưa có bản lĩnh lấy mạng Đông Lâm Vương ta!”

Da Luật Ngạn Thác thấy Tần Lạc Y khẩn trương như vậy liền nhẹ giọng cười nói.

Đột nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, lập tức đẩy Tấn Lạc Y ra.

Đôi mắt màu đen của hắn nhìn Tần Lạc Y từ trên xuống dưới.

“Chết tiệt, nàng dám nhảy từ trên cây xuống?”

Tiếng hắn gầm giận dữ còn kèm sự đau lòng rất lớn.

“Ta thấy dường như đối phương có không ít người, nên ta cho rằng...”

Nàng sợ hãi nắm chặt vạt áo trước ngực hắn...

Ngay sau đó, Tần Lạc Y liền bị Da Luật Ngạn Thác gắt gao kéo vào trong lòng.

“Vương Thượng!”

Giọng nói lo lắng của Khiêm Ngạo truyền đến.

“Vương thượng...”

Phía sau Khiêm Ngạo là đám binh sĩ mang theo binh khí, bọn họ đều lao ra từ rừng.

Nhìn thấy Da Luật Ngạn Thác, ai cũng rất nhanh biết chuyện gì đã xảy ra, tất cả mọi người vội quỳ xuống.

“Thuộc hạ tới chậm, bảo hộ bất lực (Không hết sức bảo vệ), mong Vương thượng giáng tội!”

“Bổn vương không sao!”

Da Luật Ngạn Thác nói, tuy hắn nói nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi người Tần Lạc Y.

Khiêm Ngạo vội vàng đến cạnh Da Luật Ngạn Thác:

“Ta dẫn người đi xung quanh tìm kiếm!”

Da Luật Ngạn Thác giơ bàn tay to:

“Không cần, lập tức về phủ, Y nhi bị thương!”

Ánh mắt hắn gắt gao khóa trên chân phải khập khiễng của Tần Lạc Y.

Người muốn giết Đông Lâm Vương hắn nhiều không kể hết, cho nên hắn đã quá quen thuộc, nhưng đột nhiên hôm nay hắn sợ, sợ vì mình mà Y nhi vô tội phải chết.

Giống như lúc nãy, nếu hắn không phát hiện đúng lúc, e rằng Y nhi đã sớm vong mạng dưới mũi phi tiêu kia.

Hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người có ý định thương tổn Y nhi, bởi vậy lúc nãy hắn vừa xuống tay đã có thể ngoan tuyệt như thế.

“Ta... Ta không sao!”

Tần Lạc Y thấy Da Luật Ngạn Thác nhìn chằm chằm chân phải bị thương của mình thì vội vã nói.

“Nữ nhân ngốc, sao không ngoan ngoãn chờ ta trở lại?”

Da Luận Ngạn Thác vừa nghĩ tới chuyện nàng nhảy từ trên cây xuống, lòng vẫn còn đau.

Hắn biết nàng lo lắng cho hắn, chắc chắn là vậy, trong lòng nàng có hắn!

Ngay sau đó, hắn ngẩng đầu nhìn chiếc giày treo trên cây.

Hắn nhanh chóng đứng dậy, nhún người nhảy lên cây, ngay lập tức giày của Tần Lạc Y đã nằm trong tay hắn.

“Giày của ta...”

Tần Lạc Y ngượng ngùng kêu một tiếng.

Giữa lông mày Da Luật Ngạn Thác vẫn còn có nét tức giận, hắn cầm chiếc giầy xinh xắn kia đến trước mặt nàng.

“Nhấc chân!”

Hắn ra lệnh.

Tiếp đó, trước vẻ mặt ngạc nhiên của mọi người, hắn quỳ một chân dưới đất, để cái chân nhỏ bị thương của Tần Lạc Y dẫm lên đầu gối mình, hắn vì nàng đeo giầy.

Tính cả bản thân, Tần Lạc Y lập tức nghe thấy âm thanh hít vào của mọi người.

Đông Lâm Vương cao cao tại thượng, vậy mà không hề cố kị ở trước mặt thuộc hạ mình đeo giày cho một nữ nhân!

Ngay sau đấy, Tần Lạc Y liền bị Da Luật Ngạn Thác ôm lấy...

“Lập tức hồi phủ!”

Da Luật Ngan Thác ra lệnh một tiếng, rồi mang theo binh sĩ rời rừng.

Tần Lạc Y gắt gao dán vào ngực hắn, nghe tiếng tim đập vững vàng của hắn, lòng nàng cũng theo đó mà bay bổng, dường như cũng an toàn...

____________________

P/s: Tuần này đã xong

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.