Life Don't Like Dream

Chương 40: Chương 40




Thức ăn đến rồi ạ - Cô phục vụ lúc nãy mở cửa bước vào, cùng với đằng sau là bao nhiêu người nữa đang cầm thức ăn mà lớp 1.1 gọi. Giờ bọn nó mới biết mình đã gọi thức ăn nhiều như thế nào.

- Chúc mọi người ngon miệng - Rồi cô phục vụ đi ra, trả lại ko gian riêng cho tụi nó

- Hì hì - Cả bọn nhìn nhau cười

- 1!2!3! - Mọi người nói chầm chậm - Chén thôi - Rồi cả lũ xông vào gắp lấy gắp để, vào miệng thì ít mà tranh nhau thì nhiều. Phải nói rất vui vẻ. My và Quân đang làm DJ thì thấy thức ăn vào, My lon ton chạy ra bàn luôn. Quân thấy vậy thì tự nhiên chán, chả muốn làm nữa, cũng đi theo My luôn [là sao ta?????]

- Cái này tôi ăn

- Tôi ăn cái nè

- Ko được tranh của tôi

- Món này viết tên cậu à mà cậu tranh

- Nó là của tôi

Mọi người tranh nhau rất vui vẻ, có nhiều người thì lại nhường nhau. Tuy tranh nhau là ko đoàn kết, nhưng thật ra, nó lại là cách thể hiện đoàn kết của mỗi người. Cả lớp ăn uống rất vui vẻ

- Ăn xong no căng bụng rồi, bọn mình kiếm chỗ nào chơi đi - Một bạn nữ lên tiếng

- Tớ cũng nghĩ thế đó - Một bạn nam khác đồng tình

- Thế đi đâu bây giờ? - Bạn nữ khác nói

- Hay đi bar đi mọi người - Một bạn nam trông khá ăn chơi lên tiếng [thật ra lơp này ai cũng xinh, cũng đẹp trai và cũng hơi ăn chơi]

- Đi mãi chán rồi, kiếm chỗ khác đi - Một bạn nữ xua tay vẻ mặt chán nản

- Thế đi đâu?

- À - Lam bỗng lên tiếng. Tuy trước đây cô lạnh lùng, mặc dù bây giờ cô đang đóng một người vui vẻ nhưng ko hiểu sao, đối với lớp này, cô có một sự vui vẻ thật sự - Tớ có một chỗ, ko biết mọi người đến bao giờ chưa. Ở đó rất thoải mái

- Vậy đến thử đi - Một bạn nữ hí hửng

- Chỗ đó có phải là ?? - Hân nghi ngờ

- Đúng rồi đó, đấy là quán cafe Windy

- Nơi đầu tiên mà chúng ta gặp mặt - Vy nháy mắt

- Quán cafe Windy? Mình đã đến đó 1 lần rồi nhưng quả thực ở đó rất đẹp và rất dễ chịu

- Vậy đến thử xem - Một bạn khác nói

- Rồi, chúng ta đến đó đi - Lam nói

Rồi cả bọn ra lây xe và tiến thẳng đến quán cafe Windy.

Quán Windy (mình đã tả ở Chap 4, trang 2 nên giờ mình sẽ nói sơ qua [thật ra lúc đấy cũng nói hơi sơ sài])

Ngoài ra, ở mỗi ô cửa sổ còn gắn một chiếc chuông gió nên khi giớ lùa vào nghe rất vui tai. Mỗi góc treo những dàn hoa nhựa nhiều màu sắc. Quán trang trí đơn giản nhưng tạo cho người khách một cảm giác hiền hòa, thân thuộc ko phô phương.

- Oa! Đẹp thật đấy - Một bạn gái thích mơ mộng lên tiếng

- Thật thoải mái - Một bạn khác hùa cùng

- Mọi người vào đi - Lam

- Ơh! Lam - Một cô gái ngạc nhiên khi nhìn thấy Lam - Chị tưởng hôm nay em được nghỉ?

Mọi người ngạc nhiên [trừ Hân và Vy]

- À - Lam giải thích - Hôm nay em dẫn các bạn đến đây chơi. Mọi người ko phiền chứ

- Phiền gì, nếu là bnj Lam thì chị sẽ miễn phí 50% cho mọi người nhé - Thì ra đó là chị chủ quán

- Chị làm vậy bọn em ngại lắm - My. Thật ra mọi người ngại vì mọi người sẽ ăn rất nhiều và đập phá tanh bành

- Ko sao cả. Hay các em giao lưu cùng mọi người, các em có thể lên hát hoặc lên biểu diễn một cái gì đó coi như bù lại 50% đó nhé

- Vâng. Chúng em sẽ làm vậy - Một bạn nam hí hửng

- Vậy các em vào ngồi đi, có menu trên bàn đó, chị sẽ vào lấy thêm

- Mọi người ngồi đi - Lam lên tiếng

- Cậu thật là - Một bạn nam nói làm Lam ko hiểu cái gì - Có chỗ làm đẹp như vậy mà ko rủ bọn mình sớm. Thật là ác mà

- Trời. Tưởng chuyện gì. Vậy bây giờ mọi người có thể đến thương xuyên rồi nhá

- Ừm. Hì

Rồi tụi nó ngồi vào một chỗ và kéo thêm 2;3 chiếc bàn khác vào để cả bọn có thể ngồi chung. Nhận lấy quyển menu của chị chủ quán, bọn nó mở ra và chọn

- Chị ơi cho em 1 kem vani

- Em một trà sữa vị táo

- Em một kem socola

- Em kem cafe

- Cho em nước dâu tây

- Em một nước chanh leo

- Cho em một kem hạnh nhân nhé

.................

- espresso - Phong

- Americano - Quân

- Em một latte - Vũ

- Còn em là một cafe Frappuccino - Ken

- Em như cũ - Lam

- Em một kem socola - My

- Em kem vani - Vy

- Em một nước dưa hấu - Hân

- Ngoài ra cho lớp em một ít đồ ăn nhé - Lam nói thêm

- Mọi người chờ một tẹo nhé - Rồi chị đi vào phía trong

Tầm 5 phút sau, chị bước ra với một khay to đựng toàn đồ ăn với nước uống

- Cảm ơn chị - Lớp trưởng

- Chị! - Lam gọi theo

Chị chủ quán mỉm cười quay lại : - Gì thế em?

- Em ko gọi nước cam với kem socola, sao lại có?

- Em lúc nào cũng capuchino, hại dạ dày lắm. Uống với ăn nhiều vào cho nó đỡ

- Nhưng......

- Uống đi. Ko nói nhiều. Có độc em mới được chị đặc cách cho đấy

- Vâng - Lam kéo dài giọng - Em biết rồi

Rồi chị chủ quán đi vào và lớp nói chuyện cười đùa rất vui vẻ

- Ồ, kia chẳng phải Ngọc Lam sao? - Một người phụ nữ lên tiếng

- Đúng rồi đó bà - Người đàn ông cùng bàn đồng tình. Lời nói của 2 người đã làm đả động đến những người xung quanh. Họ xì xầm bàn tán

- Hôm nay con bé có lịch diễn sao? - Người A

- Tôi ko biết, nhưng mọi lần ngày t5 tôi ko thấy nó đến quán - Người B

- Muốn nghe cháu nó đàn và hát quá - Người C

thế rồi mọi người cứ nhao nhao lên bàn tán về Lam. Chị chủ quán chạy ra

- Làm thế nào bây giờ Lam? Mọi người muốn em lên hát

- Nhưng hôm nay em đâu có......

- Chị ko biết, nhưng vì họ thấy em nên họ muốn em lên hát

- Nhưng..... - Lam nhìn quanh bàn thấy mọi người cũng đang chờ đợi

- Hôm nay ko phải em làm nên em chỉ đàn thôi nhé. - Lam nhìn chị chủ quán

Chị suy nghĩ một lúc rồi bảo - Vậy cũng được. Em đàn thôi. Chị sẽ nhờ người khác hát thay em

- Chị ơi! Em có thể hát ko ạ ? - My e dè hỏi

- Được chứ. Vậy thì mời 2 em lên nhé

- Vâng - My hí hửng. Và 2 cô nàng bước lên phía sân khấu của quán. Mọi người ngạc nhiên vì tại sao hôm nay lại có đến 2 người. Chẳng phải mọi lần chỉ óc Lam lên thôi sao?

- Vì hôm nay ko phải ngày làm việc của cháu nên cháu sẽ chỉ đàn. Đây là bạn My, bạn đấy sẽ kiêm phần hát được ko ạ?

- Được chứ - Mọi người ở dưới đồng thanh

Và tiếng nhạc piano du dương cất lên hòa cùng giọng hát trong trẻo của My, nhẹ nhàng đi vào lòng người. Nó là cho bài hát My dream trở nên sinh động

[My dream - The strongest kpop survival - Đây là nhạc hàn nên khi My hát, cô tự chuyển sang nhạc Việt nhá]

Bài hát kết thúc trong sự ngẩn ngơ của mọi người. Rất hay. Khi 2 cô nàng cúi chào mọi người, họ mới bừng tỉnh, một tràng vỗ tay nồng nhiệt vang lên.

- Các cậu có muốn lên ko? - Lam hỏi mọi người trong lớp

- Được sao? - Mọi người dò hỏi

- Được chứ- Lam mỉm cười.

- Vạy thì mình muốn lên - Cả lớp nhao nhao

- Rừng bạn một thô. Ai cũng được vì đây là giao lưu mà - Rồi từng bạn một bước lên sân khấu. Thể hiện những tài năng của riêng mình. Người thì nhảy, người thì hát, kẻ đánh đàn, người làm ảo thuật. Ngày hôm ấy quán Windy doanh thu tăng đáng kể, có rất nhiều người vào xem màn biểu diễn của họ. Hôm nay, đối với lớp 1.1 là một kỉ niệm đáng nhớ, khó quên của mỗi người

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.