Life Don't Like Dream

Chương 43: Chương 43




Mọi người ơi, đến nơi rồi, xuống thôi - Lớp trưởng hô. Bây giờ mọi người đang khá khó chịu vì đang ngủ thì bị gọi dậy. Chả là quãng đường đi khá dài nên chỉ đi 1 đoạn, dù vui vẻ đến đây nhưng mọi người lại cảm thấy rất mỏi mệt nên mọi người cũng ngủ gục luôn trên xe.

- Tỉnh dậy nào. Xuống khách sạn thôi. - Lớp trưởng hô hoán

Mọi người tỉnh dậy, lấy đồ đạc của mình và đi xuống xe. Giờ họ chỉ muốn vào khách sạn đánh 1 giấc cũng chả cần ăn cơm luôn.

- Mình sẽ chia phòng. 4 bạn ngồi thẳng hàng ngang sẽ vào 1 phòng nhé. Mỗi phòng có 2 giường nên các bạn ko phải lo - Lớp trưởng nháy mắt. Mọi người uể oải nhận chìa khóa rồi bước lên phòng.

- Chào cậu chủ - Mọi người kính chào Phong. Khách sạn họ thuê chính là khách sạn của Phong. Giờ họ tự nhiên lại đỡ cả một khoản tiền lớn thuê khách sạn dù nó ko có gì đối với những con nhà thiếu gia như họ. Đến đây thì My mới ngớ người. Đây chẳng phải là............... nhà của nhỏ sao? Đây chính là quê nhỏ, căn nhà đó phải nói rất gần đây mà thôi. Thôi, khổ rồi. Giờ thì ko biết phải dấu cả lớp như thế nào nữa. My thấy thế thì vỗ vai bạn. Còn Phong, cậu thì nhớ lại một giây phút trước đây, khi cậu còn bé và con sò đó, cậu còn giữ cho đến bây giờ. Nó được đặt ở phòng Vip 1, căn phòng chỉ dành riêng cho cậu mà thôi.

Mọi người đưa cho người bảo vệ để họ đem lên phòng, còn mình thì cũng vội vàng đi lên phòng để đánh một giấc. Chắc bây giờ chỉ có lớp trưởng, Phong, Lam, My, Quân và anh bạn bí thư của lớp là còn tỉnh táo mà thôi.

- Mình với Lam đi ra đây một lúc - My nói với 4 người còn lại

- Sắp đến giờ ăn cơm rồi, mọi người đi đâu chứ - Anh chàng bí thư tò mò hỏi

- Bọn mình có chuyện, có lẽ bọn mình sẽ ko ăn cơm ở đây đâu. Mọi người đừng đợi. - My ói rồi kéo tay Lam đi luôn, ko để những người kia hỏi thêm câu nào nữa.

- Cậu định........? - Lam hỏi tuy trong đầu cô cũng đã xuất hiện câu trả lời nhưng cô ko dám chắc

- Cậu nghĩ đúng rồi đó. Chúng ta về nhà của tôi. Lâu rồi cậu cũng chưa về đây còn gì.

- Ừm - Lam mỉm cười nhẹ. Gia đình của cô chỉ có cô và mẹ. Sau đó, cô có thêm một gia đình coi cô như con gái chính là gia đình của Hân(Vy). Một người mà cô luôn mang ơn đó chính là gia đình của My.

- Kính koong

- Cạch

- Bác Mai!!!!! - My ôm cầm lấy cô. Bác Mai chính là người giúp việc của gia đình. - Bác Mai, đây là bạn con. Bạn đấy là Lam, người mà con và mẹ luôn nhắc đến đó - My mỉm cười chỉ tay qua Lam

- Chào bác - Lam lễ phép

- Chào con. Bác có nghe bà chủ và tiểu thư hay nhắc đến con. Trông con xinh quá

- Cảm ơn bác

- Bác này. Cháu đã bảo bao nhiêu lần rồi mà. Bác cứ tự nhiên, ko phải xưng tiểu thư này nọ đâu. Cháu ko thích - My phụng phịu

- Được rồi, đang có bạn đó - Bác Mai cười hiền, xoa đầu My. Ở bác, có một cái gì đó rất hiền dịu, ấm áp

- Bác Mai, bác ở ngoài đó làm gì lâu thế - Tiếng cô Ngọc vọng ra

- Dạ, bà chủ, tiểu thư về ạ!

- Bác.......

- Ôi! My. Mấy tháng ko gặp con, mẹ nhớ quá - Cô Ngọc chạy ra ôm chầm lấy My. Thấy cảnh đó, mắt Lam đỏ hoe. Đúng ra, nếu ko tại bà ta, giờ cô cũng có một người mẹ hiền dịu và một người anh trai là Quân rồi - Cháu là .............. - Cô ngập ngừng - Lam hả con?

- Dạ vâng ạ - Lam mỉm cười

- Ôi, cả chục năm ko gặp, cháu lớn quá. Còn xinh nữa chứ. Thật giống mẹ quá - Hơi đau nhưng cũng ko sao. Tim cô nó dao động khi nghe đến từ ''mẹ''

- Dạ cảm ơn cô nhiều - Lam vẫn có vẻ già đó ko được tự nhiên cho lắm

- Mọi người vào nhà đi. Ngoài này hơi nắng - Bác Mai lên tiếng

- Các con vào nhà đi - Rồi cô cùng với Lam và My vào trong nhà

- Mọi người ngồi đợi tôi đi gọt hoa quả nhé - Bác Mai nói rồi đi vào trong bếp

- Lam lớn quá. Suýt tí nữa thì cô ko nhận ra. Nhưng mà cháu cận hay sao mà lại đeo kính?

- Dạ ko. Chỉ là cháu muốn che đi đôi mắt này mà thôi - Nói rồi cô bỏ chiếc kính trên mắt ra. Trông cô lúc này xinh hơn nhiều lắm. Đôi mắt ấy? Khác quá. Nó có vẻ trắng hơn, sáng hơn và nó thật buồn. Một đôi mắt thật đẹp. Đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy một đôi mắt như vậy.

- Mắt cậu đẹp quá - My thốt lên

- Đúng vậy, mắt cháu thật đẹp nhưng nó buồn quá - Cô Ngọc nhìn vào đôi mắt ấy lên tiếng

- Vì vậy, nếu cháu để đeo kính để che đôi mắt chứ ko thì mọi người sẽ nhận ra cháu mất - Lam đeo kính vào

- Mẹ cháu vẫn khỏe chứ?

- Mẹ cháu.......mất rồi - Lam ngập ngừng

- Cô xin lỗi - Cô Ngọc áy náy

- Ko sao đâu ạ. Mẹ cháu mất lâu rồi. Khi cháu gần 7 tuổi, mẹ cháu bị tai nạn. Và người đừng sau vụ tai nạn đó chính là bà ta

- Bà ta thật độc ác. Thôi. Chúng ta ko nói nữa. Cháu với My vào ăn cơm nhé

- Vâng! mẹ

- Cảm ơn cô !

- Ko cần cô cháu gì ở đây đâu. Con cứ gọi cô là mẹ như My đi. Dù gì chúng ta cũng thân nhau và con cũng là bạn My mà

- Dạ......mẹ - Lam ngập ngừng. Câu này, đã lâu lắm rồi cô ko nói ra

- Rồi chúng ta vào ăn cơm thôi - Rồi cô đi trước cho 2 đứa đi sau. My thủ thỉ vào tai Lam

- Vậy cậu là chị mình rồi

- Ừm - Lam cười

- Sao tự nhiên lại về thế? Chẳng phải bây giờ đang đi học sao? - Cô Ngọc thắc mắc hỏi. Đồng thời đó là câu hỏi của bác Mai nữa. Chú Huy ko có ở đây vì chú đang phải đi công tác ở nước ngoài

- Tụi con nhớ mẹ với nhớ bác quá nên về - My trêu

- Tôi sinh ra nuôi cô bao nhiêu năm chẳng lẽ ko biết. Thôi, có gì nói đi

- Dạ! Lớp con tổ chức đi chơi biển mà lại đặt vào đúng địa điểm này nên - Lam

- Mùa thu mà lại đi biển sao? Lớp này đúng là! Chơi cẩn thận ko bị cảm lạnh đó. Mà sao tụi con ko dẫn các bạn về chơi?

- Thì....... - My ngập ngừng - Con ko cho các bạn biết thân phận của mình nên ko dám....

- Đúng là lắm trò. Thôi ăn đi các con - Rồi 4 người ăn trong sự vui vẻ và sự quậy phá đùa nghịch của My rất nhiều.

- Thôi! Cũng chiều gần tối rồi. Con với My xin phép. Nếu mai rảnh con sẽ quay lại - Lam nói

- Ừm. Vậy các con về đi ko thì các bạn lại lo

- Vâng. Con chào mẹ - My, Lam

Cô Ngọc và Bác Mai tiễn 2 đứa ra tận cổng. Khép cổng lại, đến khi bác Mai và mẹ Ngọc vào đến tận nhà 2 đứa mới quay đi nhưng.............

- Các cậu làm gì ở đây thế? - Một bạn trong lớp hỏi

- Nhà to quá - Bạn khác

..........

- À.... Mình - My ngập ngừng còn Lam thì nhìn sang My

- Các cậu có điều gì dấu sao? - Quân hỏi

- Mình.......mình là nhị tiểu thư tập đoàn Hoa My - My ngập ngừng nói

- Hả????? - Cả lớp sửng sốt. Đó chẳng phải tập đoàn lớp thứ 5 thế giới hay sao?

- Thế sao cậu lại vào học bằng cách nhận học bổng? - Một bạn trong lớp hỏi

- Mình.........muốn tìm những người bạn và người yêu mình thật sự - Đoạn sau My nói lí nhí nhưng đủ để Lam nghe được

- Thôi. Cái gì cũng có lí do của nó. Chúng ta về khách sạn thôi - Lớp trưởng nói

- Các cậu ko ghét hay giận mình chứ - My e dè

- Tất nhiên là ................ - Cả lớp nhìn nhau, mặt hình sự - Ko rồi. Bọn mình hoan nghênh bạn mà

- Cảm ơn mọi người. Nhưng mọi người có thể giữ bí mật chuyện này ko?

- Ưm.......ừm

- À khoan! - Bạn bí thư nói - Vậy còn Lam, bạn đến đây là gì? Bạn gia cảnh của bạn đấy mà

- À mình được nhận làm con nuôi - Lam cúi mặt

- Thôi được rồi, mọi ngừi về khách sạn thôi. - Lớp trưởng

- Ừm

Rồi cả bọn kéo nhau về lớp. Tuy nhiên mọi người bắt Lam và My phải đãi họ 1 chầu kem vì tội ''mất tích'' khá lâu bắt họ phải đi tìm và chuyện nhà giàu mà giấu nữa. Đối với 2 người, đó là chuyện nhỏ. Tuy nhiên. Họ khóc hu hu vì lớp này trông thế nhg ăn kem ''hơi'' bị khỏe đó. Túi tiền của họ dần dần ko cánh mà bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.