Life Don't Like Dream

Chương 46: Chương 46




No nê rồi. Hôm nay đi đâu đi - Sau khi ăn xong, một bạn con trai nêu ý kiến

- Thế mọi người muốn đi đâu? - Bạn bí thư hỏi

- Hay lại đi chợ đêm nữa? - Một bạn nữ

- Thôi, chỗ đó đi rồi, đi chỗ khác đi - Bạn nam vừa nãy xua tay

- Thế thì đi đâu bây giờ? - Bạn nữ khác nhăn mặt

- Tốt nhất là ở nhà cho khỏe - Một bạn nam nói

- Thế ông ở một mình nhá - Bạn nữ gần đấy lấy tay cốc vào đầu bạn nam vừa nói

- A! Có rồi - Bỗng mắt My sáng rực - Đi bar ko mọi người - My nhìn vào từng người

- Ở đây cũng có nữa hả? - Vy

- Chẳng qua mọi người ko để ý thôi chứ ở đâu chả có. Chỉ là độ rộng lớn, hiện đại tùy theo từng khu vực thôi. Tuy các quán bar ở đây ko được lớn bằng ngoài kia nhưng nó cũng rộng ko kém đâu. Nói chung mọi người muốn đi ko?

- Được đó. - Cả lớp đồng ý. Họ cũng muốn đi thử các quán bar ở những nơi khác nữa

- Vậy mọi người chuẩn bị đi. 15p nữa chúng ta xuất phát - Trong buổi đi chơi này, My như người hướng dẫn viên thực thụ vậy. Sau câu nói của My, mọi người trở về phòng của mình và thay đồ chuẩn bị cho một buổi tối đi bar vui vẻ.

Lam khoác trên người một chiếc áo ba lỗ đen rộng và dài hết 1/3 đùi. Bên ngoài là một chiếc áo da nửa người màu đen nốt. Kết hợp với một chiếc quần bó đen rách te tua. Đi kèm là một đôi bốt đen đến đầu gối cao 10 phân. Mặt hơi trang điểm, tóc xõa dài nhưng vẫn đeo kính. Tay đeo vòng gai.

My mặc một chiếc áo phông rộng thùng thình màu trắng, một chiếc quần legging dài đến đầu gối màu đen. Tóc đuôi ngựa để mái bằng nhưng hơi chéo về một bên. Kết hợp với một đôi giày đế bệt. Ko ai biết cô đang giấu một khẩu súng lục trong người.

Hân diện một chiếc áo đen ngăn ko dây lộ ra vòng eo thon gọn kết hợp với chiếc quần bó màu bạc tôn lên đôi chân dài. Cô khoác một chiếc áo bên ngoài màu trắng dài gần đến đầu gối. Chân đi đôi giày cao gót màu đen 10 phân. Tóc búi cao.

Vy mặc một chiếc áo croptop và cũng khoe chiếc eo thon gọn như chị. Đi với chiế áo là một chiếc quần short jean cào 1;2 đường nhỏ. Tóc xoăn nhẹ và đi giày thể thao. Tay đeo bao tay dài đến tận khuỷu

Phong và Quân đều mặc sơ mi. Phong mặc chiếc áo đen còn Quân thì mặc màu trắng. Đi cùng là quần jean rách , Phong tóc vuốt keo, Quân thả tự do. Chân là đôi giày thể thao màu đen. Hai người diện đồ khá giống nhau. Tuy nhiên Phong khác một chút là tai anh vẫn là chiếc khuyên đen

Vũ mặc một chiếc áo đen đính gai 2 bên vai. Cô tròn cùng với một chiếc quần cũng rách te dua. Chân làm một đôi giày đắt tiền sang trọng. Tóc cắt tỉa gọn gàng đậm chất lãng tử.

Ken đơn giản hơn Vũ, chỉ là một chiếc áo thun cổ tim màu xám và một chiếc quần kaki đen. Chân cũng sỏ một đôi giày đắt tiền màu đen. Khá hiền hòa.

Cả lớp theo địa chỉ của My mà tiến đên quán bar ko cách xa đó là mấy. Đó là quán lớn nhất trong khu vực này.

- Đến nơi rồi. Quậy phá thôi - Hân hét lên vì trong này nói to mọi người cũng chẳng để ý, nơi đây, nhạc quá to

Mọi người gọi đồ uống quen thuộc cho riêng mình.

- Mọi người ơi ra nhảy nào - Một bạn nữ trong lớp hò reo

- Đi thôi. - Các bạn nữ và nam khác cũng hùa theo. Tuy là các thiếu gia, tiểu thư, dân chơi chính hiệu nhưng họ tuyệt đối ko sử dụng những hàng c.ấ.m kia đâu. Họ hư nhưng ko hỏng.

Khi mọi người trong lớp nhảy được tầm 15p, My kéo ghế đứng dậy.

- Hân, Vy, Lam, mọi người ra nhảy ko?

Hân và Vy cũng muốn lắm nhưng họ biết giờ chưa phải lúc. Nhưng 2 người vẫn ngoảnh sang Lam chờ đợi các gì đó. Ánh mắt Lam như muốn nói ''mình xin lỗi, khi nào xong việc, mọi người sẽ được chơi thỏa thích''. Hai người mỉm cười nhẹ vì họ quý Lam hơn cả bản thân mình.

- Tụi mình ko chơi được đâu. Mọi người cứ chơi đi nhá - Hân nói làm My giờ mới nhớ ra. Hiện giờ 3 người đang dấu thân phận [My biết 3 người nhảy giỏi, biết biết quá khứ, biết gần như tất cả. Nhưng bang BL-A và 1 cái khác thì ko biết. Nhưng sắp biết sự có mặt của BL-A rồi. Còn cái kia, Hân và Vy cũng ko biết]

- Ừm. Vậy mọi người ngồi đây nhé - Nói rồi My chạy ra chỗ sàn nhảy, nhảy những điệu quen thuộc nhưng nó chưa phải là điệu nhảy đẹp nhất của cô. Nếu ko có gì, cô rất ít khi dùng đến nó.

- Tôi xin lỗi. Tôi sẽ lau lại giày cho ngài - Một người phục vụ rối rít xin lỗi một tên bợm trợn

- Mày tưởng xin lỗi là xong à? Mày biết giày tao nó đắt như thế nào ko ? - Tên bặm trợn quát mắng làm tên phục vụ tái xanh mặt

- Vậy....ngài.... muốn gì ạ? - người phục vụ lắp bắp

- Nếu mày cúi xuống, lấy lưỡi liếm hết chỗ rượu bẩn thỉu đó trên giày tao rồi sủa 2 tiếng ''gâu. gâu'' ta sẽ tha cho mày. Nếu ko thì cái mạng c.h.ó của mày đừng hòng giữ được

- Nhưng.........

- Sao? Ko làm? Vậy thì tao gọi cho tên quản lí vậy. Đứa nào là quản lí, ra đây mau

Sau tiếng nói của tên đó, một người phụ nữ đi từ cầu thang xuống tầm 22;23 tuổi, khuôn mặt sắc sảo , trang điểm hơi đậm, diện một bọ quần áo khá kín đáo, gần giống với đồ công sở. Một chiếc áo sơ mi trắng, bên ngoài là chiếc áo vét và một cái váy bó cùng bộ với áo. Đeo kính và búi tóc.

- Có chuyện gì mà ồn ào vậy - Giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị của người đó cất lên

- Thưa chị ở đây có xích mích - Một người làm của quán lên tiếng. Thật ra, chuyện này cô cũng biết

- Ồ! Cô em là quản lí sao?

- Đúng, là tôi - Người đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng cố hữu của mình

- Chả là thằng nhãi ranh này nó làm đổ cốc rượu bẩn thỉu lên đôi giày đắt tiền của anh. Anh bắt nó liến và sủa mấy tiếng gâu gâu nhưng nó ko chịu. Nếu em là quản lí ở đay, em chịu phục vụ anh 1 buổi anh sẽ tha cho nó và tha cho quán bar này - Tên đó nham nhở

- Vậy sao? - Người quản lí nhíu mày, nhếch mép - Đó là một cách tốt - Gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng làm tên đó mừng rỡ, mọi người ngạc nhiên nhưng.... - Nhưng quán của tôi ko có luật đó. Cậu ấy chỉ là sơ ý. Nếu anh nói cốc rượu đó bẩn thỉu thì hóa ra thứ anh uống nãy giờ là đồ bẩn thỉu hay sao? Anh ko có quyền bắt người ta làm theo ý mình đâu. Liệu anh tài giỏi đến đâu để san bằng cái quán bar này?

- Mày....... - Tên đó tức giận - Bọn mày đâu, san bằng cái quán bar này cho tao. Bắt người phụ nữ kia lại. Đứa nào làm tốt tao sẽ thưởng hậu hĩnh - Tên đàn em của tên đó nghe vậy đang định xông lên thì bị một giọng nói nhí nhảnh xen vào

- Từ từ, làm gì nóng vội thế - Đó chẳng ai khác chính là My. Người quản lí thấy vậy định cúi đầu nhưng My phẩy tay tỏ vẻ ko cần. Mọi người trong lớp cũng như 7 người kia ngạc nhiên vì My lại đâm đầu vào việc này. Họ đều ko biết, đây là quán bar của cô.

- Lại em nào nữa đây? Xinh hơn cả em kia [ý chỉ người quản lí], được em này phục vụ thì sướng hết biết - Tên phục vụ ko bỏ được tính háo sắc của mình

- Vậy sao? - My lại gần tên đó, lấy ngón tay di di lên mặt làm tên đó sướng rơn và làm một ai đó thấy tưng tức trong lòng. Cô ''thì thầm'' vào tai tên đó từng chữ - Nhưng tôi ko thích. Liêm sỉ

- Đừng làm cao thế chứ cô em. Đã vào đay đừng dở giọng gái ngoan với anh. Làm sao ai biết được cô em đã ''làm thế'' với bao nhiêu thằng đàn ông rồi

- Đúng là đồ vô liêm sỉ. Đừng tưởng ai cũng như vậy. Đồ ko biết xấu hổ. Muốn san bằng cái quán bar này? Để xem ông có quản lĩnh ko đã! - Nói rồi My nhanh nhẹn lướt qua từng người, đến chỗ ông ta, cho ông ta mấy đấm vào mặt, lên gối vào bụng, đá vào hai khuỷu chân làm ông ta khuỵu xuống, hai tay bị My trói chặt phía sau, cô phả từng chữ và tai ông ta :

- Trình độ này mà đòi san bằng quán người khác ư. Tu thêm mấy kiếp nhá - Rồi cô đá ông ta thêm phát nữa làm ông ta ngã xuống sàn, đau đớn

- Tụi mày bắt con bé lại cho tao. Đánh nó nhừ tử mới thôi - Ông ta quát lên. Tụi đàn em xông lên, tầm 50;60 tên. My nhếch mép, đối với cô, chỗ này quá ít. Đã vậy, từng người lên nên đối với cô rất chán

- Lên hết đi - Cô hét và tụi đàn em của tên đó cũng xông vào cô cùng một lúc

My đánh tay chân ko thì cũng tốt nhưng do ít khi luyện tập bằng tay chân ko nên giờ cô khá chật vật. Thứ cô quen thuộc nhất, theo cô suốt chặng đường chính là súng. Và khẩu súng được dấu trong người cô bắt đầu phát huy tác dụng của nó.

- Pằng! Phằng! Phằng! - Những tiếng súng nổi lên hàng loạt. Vì My ko phải là người máu lạnh nên cô ko giết bọn chúng. Cô chỉ bắt vào tay hoặc chân để chúng sống được nhưng ko đánh nhau mà thôi. Chỉ sau 3p, 60 tên đàn em ngã rạp. Bách phát bách trúng

- Hừ! Thế mà cũng đòi san bằng quán bar của ta sao? Một lũ ngu ngốc khi đâm đầu mạo hiểm với PC-D - Công chúa bóng đêm - Cô quát. Mọi người ngạc nhiên với thân phận của cô chỉ trừ chị quản lí bởi trong quán, chỉ có chị là người biết được mặt thật của chủ quán bar này. Mấy tên kia nghe danh cô sợ quá bỏ chạy. Chúng kéo nhau chạy để tránh người con gái kia.

Giới thiệu tẹo về :Công chúa bóng đêm

Tên tiếng anh là Princess dark, gọi tắt là PC-D. Cô được biết đến tron thế giới đêm là một con người đáng yêu, nhí nhảnh như một nàng công chúa nhưng khi đánh nhau lại giống như màn đêm. Tuy cô ko lạnh lùng nhưng cô có cách đánh của riêng mình. Cũng vì vậy trong thế giới đêm mọi người gọi cô là công chúa. Một công chúa đánh nhau giỏi, nổi tiếng ở thế giới đêm đầy tội ác này, vì vậy mà cô được mọi người gọi là PC-D.

- Oa! Công chúa bóng đêm lừng danh - Hân khen ngợi

- Hì! Quá khen - My cười tươi khác hẳn lúc nãy.

- Tưởng cô như thế nào ko ngờ ....... - Quân lắc đầu, than thở [giả bộ thôi]

- Ko ngờ gì? Ko ngờ tôi giỏi như thế hả? Tôi biết tôi giỏi mà. Giờ anh mới nhận ra là hơi bị muộn đấy - My tỏ vẻ tự sướng. Mọi người bàn tán sôi nổi vì trước giờ ít ai biết được cô bởi cô chỉ quậy phá những năm gần đây ở nước ngoài, cô mới về nước, được tầm 1 tháng thì đăng kí học. Lam bỗng lên tiếng

- Mình vào nhà vệ sinh một lát - Rồi cô bước đi, tay cầm điện thoại nhắm tin chó 3 cô gái kia

''vào nhà vệ sinh có việc''. Ba cô cũng nói khéo và bước vào vệ sinh

- Chuyện gì vậy Lam? - Vy hỏi đầu tiên

- My, cậu có chỗ nào nói chuyện kín đáo ko? - Lam hỏi

- Có, mọi người đi theo mình - My dẫn mọi người đến một khăn phòng, nó khác xa với sự ồn ào ngoài kia, bên trong rất đơn giản chỉ là một bộ sofa và một cái bàn để đựng nước và đồ ăn. Tuy nhiên căn phòng rất rộng, trên tường có gắn gương. Đây là căn phòng của riêng My

- Cậu có chuyện gì vậy? - My hỏi

- Cậu biết BL-A chứ? - Lam hỏi My, Hân và Vy đang thắc vì sao Lam lại đề cập đế chuyện này với My

- Tất nhiên, ai mà ko biết chứ. Đó là bang mạnh nhất mà. Mình còn phải kiêng nể vài phần

- Ừm! Vậy cậu muốn vào ko? - Lam bỗng trở nên nghiêm túc

- Trời! Cậu đùa sao? Nói thật thì muốn lắm nhưng mà mình ko từ tin lắm

- Vậy thì cậu sẽ có một cuộc đấu súng với người giỏi về chuyên môn này nhất trong bang. Nếu cậu thắng, cậu được chọn làm nhị tỷ thứ 3 của bang, người sẽ đi đằng sau của đại tỷ - Lam quả thực rất nghiêm túc

- Cậu đang nói gì thế? Cậu ko biết mình đang nói gì đâu - My ngạc nhiên nhìn Lam

- Ko. Mình nói thật. Mình lấy tư cách của đại tỷ BL-A hỏi PC-D

- Hả? - My há hốc mồm nhưng rồi cũng ngậm miệng lại, nhìn qua Hân và Vy, nhận được hai cái gật đầu, My suy nghĩ một tẹo rồi cũng đồng ý

- Ừm. Mình quyết định sẽ thử, mình sẽ cố gắng - My cười

- Tốt. Chúc may mắn - Lam mỉm cười ,cô ko còn nghiêm nghị như vừa nãy nữa - Hân là cánh tay phải của mình, chuyên về đánh bằng chân, cánh tay trái là Vy và chuyên về đánh bằng tay ko. Cậu sẽ là người thứ 3, chuyên về súng. Cách đánh của cậu rất mới lạ, mình tin cậu sẽ thắng. Cậu sẽ đấu với người quản lí về cách đấu súng trong bang. Tên đó cũng rất giỏi vầ cô cùng tàn nhẫn, cậu nhớ cẩn thận. Nhưng đừng bận tâm. Hãy tin vào chính mình. À! Về chuyện bang BL-A, cậu sẽ phải tuyệt đối giữ bí mật, ko được để cho ai biết. Vì mọi người đã biết mặt cậu nên cậu ko cần mặt nạ. Buổi thi đấu sẽ diễn ra nhanh thôi. Cố lên. Giờ thì đi ra ko mọi người nghi ngờ mất - Lam nói rồi cùng 3 người kia đi ra. My trước đây rất muốn vào bang BL-A. Nhưng cô ko ngờ ngày đó có thể sẽ đến và cô còn có cơ hội làm Nhị tỷ nữa. Cô rất vui, cô sẽ thật cố gắng ể đạt được ước nguyện của mình và ko để Lam thất vọng.

Bang BL-A, dưới 3 người lớn nhất [sau này là 4] là đến những người khác có nhiệm vụ bảo ệ đại tỷ và các nhị tỷ. Đó là người đứng đầu trong bang [trừ Lam, Hân, Vy, My] về các lĩnh vực riêng mà thôi. Vĩ dụ như người chuyên về súng, phi tiệu, roi, gậy, karate, nhu đạo, cổ truyền, taekwondo, ............ Những người này thường đi cũng nhau hoặc cách xa nhau 1 đoạn để bảo vệ cho 4 người kia [4 nữ chính]. Tuy nhiên, Hân và Vy vì rất thương Lam nên các cô mang tiếng là nhị tỷ nhưng cũng tự nhủ phải bảo vệ cho Lam ra khỏi mọi nguy hiểm. Sau này có thêm My cũng xin tham gia vào vì cô quý và thương Lam cô cùng. Về điều này thì Lam ko hề biết, mãi về sau mới biết được ''ý đồ'' của 3 người bạn thân là do muốn bảo vệ mình.

Và cả lớp cũng quay trở về khách sạn ngay vì họ cũng đang khá mệt. Mọi người đánh một giấc ngon lành, đi vào những giấc mơ. Ngày hôm sau, mọi người đi mua đồ làm kỉ niệm, trước khi về, ghé vào nhà My để thăm cô Ngọc và bác Mai, lần này ko chỉ có 2 người mà là cả lớp. Cô Ngọc rất vui vì 2 đứa con của mình [Lam, My] có rất nhiều bạn. Trong đó, cô nhận ra Quân chính là anh trai của Lam. Mọi người lên xe và về nhà kết thúc buổi đi chơi sau mấy ngày nghỉ. Mọi người rất vui. Họ ko biết rằng, có một sợi dây vô hình nào đó đang dần xiết chặt tình bạn của họ gần nhau hơn. Mọi người đều có những kỉ niệm đáng nhớ cho riêng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.