Mạch Đinh cùng An Tử Yến, bọn họ cũng chỉ giống như những đôi tình nhân bình thường khác, sẽ vì một chút chuyện nhỏ mà trong lòng ấm áp.
Mạch Đinh đang ở dưới lầu, nghiến răng nghiến lợi nhìn xa xa, xe bị An Tố mượn đi, An Tử Yến cũng bị An Tố mượn đi, duy chỉ có chính mình lưu lại. Tuy An Tố nói cần đi có chút việc, cũng cần thỉnh giáo An Tử Yến một chút, nhưng mình chưa kịp lên xe, An Tố đã nhanh chóng lái xe đi mất, chỉ lưu lại cho mình một đám bụi, An Tử Yến cũng không ngăn cản An Tố, Mạch Đinh cảm giác sâu sắc mình bị bỏ rơi.
Một mình thở hồng hộc trở về phòng, hướng về phía chiếc đàn Piano của An Tử Yến phá phách một trận, giống như một con quỷ háo sắc, không ngừng dâm loạn trên đàn Piano. Khoảng hai tiếng sau, điện thoại của Mạch Đinh vang lên, nhìn thấy hiển thị cuộc gọi từ An đồng học, trong đầu suy nghĩ, giờ cũng biết gọi điện cho mình cơ đấy? Đã vậy tôi không thèm tiếp, cho đáng đời cái đồ không biết xấu hổ nhà anh, cho anh đi cùng nữ nhân khác đi. Lúc An Tử Yến sắp cúp mày thì Mạch Đinh liền nhận điện thoại, làm như không để ý nói: “Ơ, đây không phải là An Tử Yến sao, có chuyện gì không, tôi lúc này bận lắm”.
“Vậy sao, vậy em cứ làm việc của em trước đi”.
“Đợi, đợi một chút, anh nói trước đi, nói chuyện với anh một chút cũng được, không anh lại nói em không tôn trọng anh, lại còn không thèm nghe anh nói chuyện”.
“Em đạp xe đến cửa công ty An Tố đón anh”.
Xe mà An Tử Yến nói đến chính là chiếc xe đạp mà lần trước Mạch Đinh tặng cho mẹ Mạch Đinh, cuối cùng mẹ Mạch Đinh sau khi thấy trong nhà không có nơi nào để chứa nó liền lấy lý do này đưa trả trở lại, chuyện này khiến cho Mạch Đinh buồn bực một thời gian dài.
“Được rồi, biết rồi”.
An Tử Yến chuẩn bị cúp điện thoại, Mạch Đinh liền gọi An Tử Yến: “Này, anh không dặn dò em cái gì sao?”
“Dặn dò em cái gì?”
“Ví dụ như trên đường cẩn thận, chú ý đèn xanh đèn đỏ chẳng hạn, đây chẳng phải là phép lịch sự tối thiểu nhất sao”.
“À, vậy em cẩn thận đừng để máu phun lên xe đạp nhé”.
“An – Tử – Yến! Anh rủa em??”
An Tử Yến đã cúp điện thoại rồi.
Nửa tiếng sau, Mạch Đinh mồ hôi đầm đìa chạy tới. Thật là yếu ớt, không có xe thì không biết mà ngồi xe bus hoặc là thuê taxi sao, sao cứ phải bắt mình tới đón chứ? Mạch Đinh à, thật ra thì cậu cũng có thể lựa chọn không đến đón mà.
An Tử Yến đã đứng trước cửa công ty An Tố, hơn nữa cũng không chỉ một mình hắn, còn có An Tố cùng một mỹ nữ đang đứng trước cửa xe thể thao mở sẵn dừng trước mặt hắn. An Tố rất thích dẫn theo em trai của mình đi ra ngoài khoe khoang, dù sao có một em trai ai gặp cũng thích khiến cho mặt mũi cô tăng lên không ít, mặc dù người em trai này tính cách càng ngày càng méo mó.
“Chị biết ngay là em nhất định có thể giải quyết vấn đề mà, chẳng qua…”
“Chị thử dùng giọng điệu này nói chuyện thêm một lần nữa xem?”
“Á… Vậy xe cho chị mượn thêm vài ngày nữa nhé… Xe chị bị hư. Em làm sao có thể nhẫn tâm để cho người chị thân yêu này đi bộ chứ.. đúng không?”. An Tố đứng bên cạnh An Tử Yến uốn éo cười nũng nịu rợn cả người.
Giọng nói kiểu “Lâm Chí Linh” này trước giờ không thể đả động được An Tử Yến, lúc này người phụ nữ trước mặt lên tiếng: “An soái, dù sao cũng tiện đường, có thể chở anh một đoạn không, gần nhà chúng tôi hoa mai lúc này đã nở rộ, rất đẹp nha”.
“Không cần”
Nữ nhân kia vẫn không từ bỏ ý định: “Không có ý gì khác đâu, dù sao tôi cũng là đồng nghiệp của chị gái anh”.
Mạch Đinh vừa đạp xe tới còn đang thở gấp, hướng nữ nhân kia nói: “Anh ấy không thích cái gì mà Hoa Mai đâu, anh ấy chỉ thích ngắm Hoa Cúc thôi”. Có thể dùng thái độ đoàng hoàng để nói ra những lời hạ lưu như vậy.. thật sự cũng chỉ có mình Mạch Đinh.
Mạch Đinh thấy An Tố bĩu môi, không nói thêm gì nữa, cậu đối với An Tố trong lòng vẫn luôn tồn tại nỗi sợ hãi, kể từ ngày An Tố thân thể trần truồng đem mình áp đến trên giường, liền trở thành bóng ma trong lòng Mạch Đinh.
An Tử Yến mặt nhăn mày nhó, không chú ý đến cuộc nói chuyện khó nghe kia, đi tới trước mặt Mạch Đinh: “Sao lại đến trễ như thế?”
“Có thể đến đón anh cũng đã là không tệ rồi”
“Xuống phía sau đi”
Mạch Đinh từ trên yên xe nhảy xuống, An Tử Yến giữ đầu xe, một chân để dưới đất chống đỡ, một chân đặt lên bàn đạp, Mạch Đinh nhảy lên yên xe phía sau, nắm lấy ống tay áo An Tử Yến. Nữ nhân lái xe nhìn thấy một màn này, có chút kỳ quái, hỏi: “Cậu nhóc này là ai?”
Bình thường những vấn đề này sẽ có những người bên cạnh trả lời thay, bởi cho dù có để cho An Tử Yến nói, cũng chỉ là: “Liên quan gì đến cô”. Lần này không đợi An Tố lên tiếng, An Tử Yến chủ động trả lời trước.
“Cậu ấy tên là Mạch Đinh, là của tôi”. Nói xong liền thản nhiên nhấn bàn đạp, đạp xe đi mất, ánh tà dương đem hình bóng hai người kéo dài, thật dài. Trong lòng Mạch Đinh dâng lên một loại cảm xúc khó tả, nói không nên lời nhưng lại cũng không cách gì giấu được. Nhưng vẫn lấy tay đâm đâm vào lưng An Tử Yến: “Ai là… của anh chứ, cái đồ không biết xấu hổ”.
“Vậy em là của người nào?”
“Em là của ai thì liên quan gì, em là thuộc về quốc gia, trước kia em đã có suy nghĩ muốn đi lính, về sau sức khỏe không tốt, hiện tại em chuẩn bị gia nhập vào dang”.
“Uh, em muốn làm gì thì làm, anh chỉ cần một thứ thôi”
“Thứ gì?”
“Hoa cúc thì đừng cho quốc gia, để lại cho anh, khi không có việc thì ngắm”
“An – Tử – Yến!!!!”. Mạch Đinh đâm đầu vào trên lưng An Tử Yến, hung hăng dùng răng ngoặm trên lưng hắn một cái.
An Tử Yến dừng xe đạp trước một nhà hàng đồ nướng Hàn Quốc, Mạch Đinh mừng rỡ: “Tại sao anh lại biết gần đây em muốn ăn?”
“Em một ngày đều nói mười lần, muốn không biết cũng rất khó”.
“Quỷ sứ, em cũng chỉ tùy tiện nói vậy thôi, không ngờ anh lại tưởng là thật”. Trên mặt là nụ cười ngây thơ nhưng trong lòng đang vì mưu kế của mình thành công mà âm thầm nhảy nhót như chim sẻ.
An Tử Yến không nói gì, tiến vào phía trong, Mạch Đinh ở phía sau vội vàng đuổi theo, khoác tay An Tử Yến: “An Tử Yến, anh là tốt nhất”.
Mặc dù lúc này vẻ mặt An Tử Yến không có một chút thay đổi, nhưng mà có cái gì có thể so được với câu khẳng định này của người yêu bé nhỏ của hắn đây… có thể khiến cho tâm ngươi nào đó thêm đắc ý cùng ấm áp.
Mạch Đinh than phiền An Tử Yến tính tình đại thiếu gia, An Tử Yến cảm thấy Mạch Đinh quá nhiều chuyện.
Thế nhưng lại chưa từng chán nhau, giữa hai người có nhiều thói xấu, nhưng lại luôn kiêu ngạo cùng sủng nịnh nhau.