Nếu như hắn có thể tuân thủ
hứa hẹn, giúp hai tỷ muội bọn họ báo thù, vậy không phải là không thể
lấy Dương thần thánh thai đưa cho hắn, trong lòng Quý Tâm Nô đã nghĩ như thế.
- Thình thịch!
Hàn băng trên đại địa đều bạo phát ra, ba cỗ thi thể máu chảy đầm đìa từ dưới đất bị nổ bay ra ngoài, huyết nhục mơ hồ tung tóe lên mặt đất.
Năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc đều chết hết, cả quá trình không tới ba phút đồng hồ.
La Thế Hùng điên cuồng nuốt nước miếng một cái, có chút không dám tin
vào hai mắt của mình, một thiếu niên mười bốn, mười lăm tuổi thế nhưng
giết chết năm vị trưởng lão của Cổ Địa tộc, mà còn lộ ra vẻ nhẹ nhàng
như vậy.
Mộ Dung Trác cũng không cách nào bật cười, ngược lại hít một hơi lãnh khí:
- Thủ đoạn của hắn thật là ngoan độc!
Một trận hàn phong thổi tới để cho Mộ Dung Trác cảm giác được lưng có
chút phát lạnh, Phong Phi Vân đã đứng ở phía sau hắn, thanh âm cơ hồ
vang lên ở bên tai hắn:
- Người nào tàn nhẫn đối với ta, ta liền sẽ trả lại tàn nhẫn gấp bội!
Mộ Dung Trác sợ hết hồn, mạnh mẽ lao xuống ba bước, xoay người nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, cảm giác được thân thể có chút co rút, không
cách nào nhúc nhích.
Đây là một loại phản ứng của bản năng, mặc dù tu vi của hắn so với Phong Phi Vân cao hơn một cái cảnh giới nhưng mà lại có một loại cảm giác
không thể địch nổi.
Không chỉ có hắn, La Thế Hùng cùng Cổ Liên Thu đều là riêng mình lùi về phía sau, như lâm đại địch.
Phong Phi Vân cười nhìn bọn hắn một cái, nói:
- Mấy vị đã lâu không gặp a?
- Ngươi tốt nhất đừng loạn tới, phía trước chính là Vạn Tượng tháp, phàm là dám can đảm giết người ở trong địa vực của Vạn Tượng tháp đều sẽ bị
chấp pháp đội chế tài.
Mộ Dung Trác trấn định lại, nghĩa chính ngôn từ mà nói.
Ở Vạn Tượng tháp là cấm giết người, phàm là dám ở Vạn Tượng tháp công
khai giết ngời đều phải bị chấp pháp đội bắt vào trong "ngục tháp" giam
giữ, thậm chí chấp pháp đội sẽ xử tử hung đồ ngay tại chỗ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Đây không phải là còn chưa tiến vào địa vực của Vạn Tượng tháp đi?
Ba người đều là sắc mặt biến đổi.
- Ta chính là thiên kim tộc trưởng của Cổ gia Nam Thái phủ, nếu như ngươi dám đụng đến ta, vậy sẽ đưa tới họa sát thân.
Cổ Liên Thu thật sự hơi sợ, dù sao nàng tuy là Ngự thú sư, ở tu tiên
giới có địa vị tôn sùng, nhưng mà lực chiến đấu tự thân lại cách biệt
quá xa.
Bộ dáng giết người không chớp mắt mới vừa rồi của Phong Phi Vân tựa như
một tôn cái thế hung ma, khiến cho vị thiên kim tiểu tử sống an nhàn
sung sướng như nàng bị dọa sợ không nhẹ.
- Nam Thái phủ Cổ gia?
Phong Phi Vân cảm thấy quen thuộc, đột nhiên nhớ tới, đó là một đại hình tu tiên gia tộc giao hảo với Phong gia, dĩ nhiên hoàn toàn không thể
nào so sánh với loại gia tộc cổ xưa cấp bậc bá chủ như Phong gia được.
Cũng tính là một cái thế lực đỉnh phong ở tuyến thứ hai.
- Ngươi sẽ ngay cả Cổ gia đều chưa nghe nói qua chứ?
Trong lòng Cổ Liên Thu thầm mắng Phong Phi Vân là một tên nhà quê, không có kiến thức, cho nên lại thêm một câu:
- Cổ gia chúng ta giao hảo với bá chủ Phong gia của Nam Thái phủ, ngươi chọc không nổi.
- Sư phụ ta chính là chủ nhân của Đan tháp tầng thứ ba, tu vi đã đạt tới Thiên Mệnh chi cảnh, nếu như ngươi đụng đến ta, lúc đến Vạn Tượng tháp
ngươi nhất định là nửa bước khó đi.
La Thế Hùng là một vị luyện đan sư, ở trên con đường luyện đan có thiên phú cực cao, nói chuyện cũng có chút nắm chắc.
Bọn họ đều bắt đầu tự giới thiệu, chỉ sợ thiếu niên ở trước mắt này là một tà ma thích giết chóc, chém giết bọn họ ở chỗ này.
Mộ Dung Trác tuy là đã đạt tới cảnh giới Thần Cơ trung kỳ, nhưng là một
vị luyện khí sư, rất ít khi giao thủ với người khác,lại càng cho tới bây giờ đều chưa từng đích thân giết người, cũng bị bộ dáng giết người mới
vừa rồi của Phong Phi Vân khiến cho kinh sợ, có chút lắp bắp mà nói:
- Ta... Ta chính là nhị thiếu gia của Chấn thiên hậu phủ, nếu như ngươi đụng đến ta liền xảy ra chuyện lớn.
- Ha hả!
Trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy rất buồn cười, chính mình liền tất cả
tiên môn đứng đầu của Nam Thái phủ đều đắc tội hết, chẳng lẽ còn sợ hãi
uy hiếp của bọn hắn?
Di!
Lông mày của Phong Phi Vân nhếch lên, nghiêm nghị nói:
- Mới vừa rồi ngươi nói ngươi là nhị thiếu gia của Chấn thiên hậu phủ?
- Nhị thiếu gia!
Mộ Dung Trác sớm đã không còn ngạo khí, gật đầu xác nhận.
- Vậy bát tiểu thiếp của cha ngươi nhưng ở Vạn Tượng tháp?
Phong Phi Vân có chút vội vàng mà nói.
Ba người ở tại chỗ đồng loạt sửng sốt, ánh mắt có chút quái dị nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân.
Đầu tiên đã hỏi thăm bát tiểu thiếp của Chấn Thiên Hậu, tiểu tử này
không chỉ có tu vi nghịch thiên, càng có sắc đảm ngập trời, dĩ nhiên lời này bọn họ cũng chỉ có thể nghĩ ở trong lòng, căn bản không dám nói ra.
Mộ Dung Trác thì càng thêm buồn bực, kiên trì mà nói:
- Bát nương đã bốn mươi hai tuổi, tuổi đã cao, hơn nữa yếu ớt nhiều
bệnh, càng là tuổi già sắc đẹp xuống dốc, lại đã có hài tử, hơn nữa...
Mặt già của Phong Phi Vân đỏ lên, vốn chỉ là muốn giúp Lưu Thân Sinh hỏi thăm tin tức của hài tử hắn, không nghĩ tới lại bị người hiểu lầm thành thanh niên bất lương có yêu thích đặc thù.
- Khụ khụ, ta chỉ là muốn biết hài tử của Bát tiểu thiếp có ở Vạn Tượng tháp hay không?
Phong Phi Vân nói.
- Có... Có...
Mộ Dung Trác luôn miệng nói.
Lưu Thân Sinh mặc dù ở lúc sắp chết đều không nói rốt cuộc muốn cầu
Phong Phi Vân chuyện gì, nhưng mà hắn một mực tưởng niệm hài tử của hắn, như vậy Phong Phi Vân dù sao cũng đi tới Vạn Tượng tháp, như vậy tiện
thể liền đi xem hài tử của hắn một chút, nếu như cần thiết còn có thể
giúp đỡ một chút.
Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào ba người, nhìn đến bọn họ liên tiếp lùi về phía sau, cười hắc hắc, lộ ra hai hàm răng trắng noãn, sau đó hừ một tiếng, xoay người rời đi, cũng không có giết bọn họ.
Cho đến sau khi Phong Phi Vân đi xa, ba người bọn họ thở một hơi thật
sâu, bạch sắc nho y trên người đều bị mồ hôi lạnh thấm đẫm.
- Trước hết để cho hắn đắc ý đi! Đợi đi đến Vạn Tượng tháp, ta có một trăm loại phương pháp có thể thu thập hắn.
La Thế Hùng hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phong Phi Vân rời đi, lạnh lùng nói.
- Tu vi của hắn tuy mạnh nhưng mà Vạn Tượng tháp cao thủ như mây, phàm
là nhân kiệt bài danh trước ba trăm trên Bách Tháp bảng đều có lực lượng giết hắn. Trong đó có một người mà ta biết đã ở trong võ tháp bế quan
tu luyện hai mươi ba năm, tu vi đã sắp đạt tới Thần Cơ đại viên mãn, xếp hạng hai trăm bảy mươi tám ở trên Bách Tháp bảng, giết hắn như tàn sát
heo chó.
Mộ Dung Trác tức giận dâng trào, mới vừa rồi thật sự là mất hết thể diện.
...
Khi màn đêm buông xuống, Kỳ Thiên sơn mạch liền bao phủ ở trong một tầng thanh sắc linh quang, tiên sơn hà quang tràn ngập, làm cho người ta
tưởng tượng vô hạn.