Linh Chu​

Chương 898: Chương 898: Bại lộ thân phận. (2)




Một người đồng thời đánh vỡ bình chướng chiến đài, từ trên cao té xuống, đụng mạnh vào mặt đất.

Yến Tử Vũ bị hoàng kim thần tượng giẫm dưới chân, mặt đất xuất hiện hố to, bụi mù cuồn cuộn, rất nhiều phiến đá vỡ nát, có hai đứng xem không kịp tránh lui nên hai chân đều đánh gảy, nửa người kẹt trong cái khe.

Yến Tử Vũ nằm dưới chân hoàng kim thần tượng, trên người có một tầng huyết khải bị giẫm nát, có thể tưởng tượng nếu tầng huyết khải kia nát tan, hắn chắc chắn sẽ bị đè chết.

- Giết.

Yến Tử Vũ nằm trên mặt đất, cắn chặt hàm răng, ngưng tụ lực lượng toàn thân đâm ra một thương, đâm rách hoàng kim hào quang, đánh thẳng vào phần bụng hoàng kim thần tượng, một đạo huyết tuyến bay ra khỏi bụng hoàng kim thần tượng, nhuộm đỏ mặt đất.

Thần tượng dường như nổi giận, phát ra tiếng rống to kinh người, hơn mười người đứng xem lỗ tai chảy máu, hôn mê té xuống đất.

- Gào!

Hoàng kim thần tượng nhấc chân lên, nhắc cao tới sáu mét, hào quang màu vàng từ trên người hắn tỏa ra làm cho người ta chói mắt không mở mắt ra được, nếu một cước của hắn giẫm xuống, Yến Tử Vũ sẽ bị giẫm thành thịt nát.

Hoàng kim thần tượng lực lượng hung mãnh cỡ nào, ngay cả cự phách bố trí bình chướng cũng đụng nát, một kích tức giận của hắn không ai có thể cản nổi.

Rất nhiều đệ tử Vạn Tượng Tháp thét lên, che mặt không dám nhìn, một ít nữ đệ tử càng nhắm mắt lại quay đầu đi.

- Không được giết người.

Mắt thấy thảm kịch sắp phát sinh, trên chiến đài có một cự phách lao tới, bay tới ngăn cản.

Nhưng mà hắn vẫn chậm một bước.

Cự phách rời khỏi chiến đài chưa bao xa, hắn bay tới thì trễ rồi, ngược lại Phong Phi Vân ở gần, cho nên mới không thể không ra tay, hai tay của hắn khởi động.

Trong người Phong Phi Vân có chín ngàn chín trăm chín mươi tám đạo dị thú chiến hồn đồng thời bay ra, làn da có hỏa diễm thiêu đốt mạnh mẽ, phát ra vô số âm thanh man thú gào rú, hai đụng vào hoàng kim thần tượng, bộc phát ra thần uy khủng bố.

Oanh.

Mặt đất dưới chân Phong Phi Vân hoàn toàn nứt vỡ, nửa người dưới chìm vào trong đất.

Hoàng kim thần tượng kia lui ra phía sau, lui mấy chục bước mới đứng vững được, mà mặt đất có vô số đá vụn bay ra, dưới chân có hố sâu cực lớn.

Giao phong một chiêu nhưng không ai chiếm tiện nghi, nhưng mà Phong Phi Vân lại bức lui Hồng Diệp hoàng tử và cứu Yến Tử Vũ.

Rất nhiều người nhìn qua Phong Phi Vân, toàn bộ đều rung động, mỗi người giống như hóa đá, không thể tin được vào màn trước mặt của mình.

Cũng không phải bởi vì lực lượng Phong Phi Vân cường hoành có thể ngạnh kháng Hồng Diệp hoàng tử, mà là vì trong chiêu vừa rồi đã làm cho mũ rộng vành của Phong Phi Vân bị nghiền nát, lộ ra chân dung, đây mới là điểm mọi người kinh hãi.

Người mà ai cũng cho rằng đã chết, rõ ràng sống sờ sờ đứng trước mặt của mình.

Làn gió mát thổi qua gáy.

Phong Phi Vân đi ra khỏi hố sâu, run tro bụi rơi xuống, nhẹ nhàng sờ sờ mặt của mình, quả nhiên vẫn bạo lộ, mọi người ai cũng nhìn thấy cả.

Nhưng mà tu sĩ ở đây không cách nào bình tĩnh được.

Oanh.

Hư ảnh hoàng kim trên người Hồng Diệp hoàng tử bị nghiền nát, thân thể khôi phục nguyên dạng, vừa giận vừa sợ nhìn qua Phong Phi Vân, mang theo thần sắc không dám tin nhìn qua.

- Cái này... Đây không phải yêu kiếm truyền nhân... Phong Nhị Cẩu.

Một cô nương trẻ tuổi há to miệng, ánh mắt không dám tin nhìn qua người trước mặt.

- Không ngờ chính là yêu ma chi tử Phong Phi Vân.

- Chẳng phải ở phủ thần vương hắn bị Thiên Hỏa Liệu Nguyên đại trận luyện chết rồi sao, vì sao còn ở nơi này?

Một tu sĩ lớp già dụi mắt, sợ mình hoa mắt.

- Thần vương chưa chết, vậy mà che giấu tung tích, tham gia cuộc chiến phò mã.

- Yêu kiếm truyền nhân chính là Phong Phi Vân, thần vương chết mà phục sinh, xuất hiện trong hoàng thành.

Tin tức này lan truyền nhanh chóng như ôn dịch, rất nhanh truyền ra, cũng nhanh chóng truyền khắp hoàng thành, làm cho mọi người sợ hãi không hiểu rõ.

Vô số tu sĩ tuôn tới chiến đài chữ địa, muốn chứng minh là thật là giả.

- Phong Phi Vân yêu nghiệt leo ra từ địa ngục, chằng lẽ diêm vương cũng không thu hắn sao?

Rất nhiều người không dám tin nhìn qua Phong Phi Vân, cảm thấy hắn quả thực chính là ôn thần, trong đó thái tể cùng Long Thần Nhai vô cùng lo lắng, cảm giác cảm thấy việc này không giống tầm thường, làm cho người ta cảm thấy bất an.

- Sư thúc... Ngươi không phải đã bị đám người xấu luyện thành cặn bã rồi sao?

Vương Mãnh dùng sức chà xát con mắt, xông lên niết cánh tay Phong Phi Vân vài cái, khổ người của hắn lớn, bàn tay lớn hơn đầu của Phong Phi Vân.

- Đừng làm rộn, chết không được.

Tóc Phong Phi Vân bị Vương Mãnh làm rối tung, hắn cũng không có ác ý, chỉ là rất kích động.

Vương Mãnh cười khờ khạo, chà xát tay, nói:

- Ta nói sư thúc anh minh thần võ như thế, không có khả năng dễ dàng vẫn lạc như vậy mà.

Giờ phút này có nhiều tu sĩ vây ở đây, Phong Phi Vân thành tiêu điểm của mọi người, mà nhân vật chính của trận chiến này là Hồng Diệp hoàng tử cùng Yến Tử Vũ lại bị người ta quên đi, dù sao thần vương không chết thật sự quá chấn động.

Tô Quân cùng Thiên Toán thư sinh cũng đi tới hàn huyên, cũng không có quá nhiều giật mình, giống như đây là chuyện bình thường, chuyện này hợp tình lý, Phong Phi Vân dùng kế ve sầu thoát xác chỉ giấu được người khác, không thể giấu được Thiên Toán thư sinh, bọn họ cũng đã nghĩ tới rồi.

Phong Phi Vân cảm giác địch ý rậm rạp từ các hướng truyền tới, chỉ thấy trên cung điện bạch ngọc xa xa có một nam tử mặc áo vàng đang nhìn qua, chính là Long Thần Nhai.

Long Thần Nhai tận mắt nhìn thấy phủ thần vương bị luyện thành dung nham nóng chảy, hắn còn tìm được thần vương lệnh trong dung nham, vốn tưởng rằng Phong Phi Vân đã chết không có chỗ chôn, không nghĩ đến hắn bình yên vô sự xuất hiện tại đây, nhưng lại nhảy nhót trước mặt mình mấy ngày qua, mình còn không nhận ra hắn.

- Cung đánh bạc ngầm bị Phong Phi Vân hỗn đản này phá huỷ, ta nói trên đời này tại sao có kẻ nham hiểm như thế, thật sự đáng hận.

Tây Việt An Loạn hai đấm nắm chặt, rất muốn xông tới đánh Phong Phi Vân một trận.

Long Thanh Dương áo tím hết lần này tới lần khác ánh mát như sương, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhìn vào Phong Phi Vân đứng ở trung ương chiến đài, trong mắt mang theo thần thái kỳ lạ.

- Thật sự là tiểu ca tuấn tú, gỡ mũ rộng vành ra thật đẹp trai, hắn là ai thế?

Tây Việt An Loạn ánh mắt bất thiện, lạnh lùng nói:

- Hắn chính là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương triều, là thần vương trẻ tuổi nhất trong lịch sử, Phong Phi Vân.

Ánh mắt Long Thanh Dương càng trở nên sáng ngời, nhìn qua giống hai ngôi sao lấp lánh.

La Phù công chúa đứng trên một cung điện cao nhất hoàng thành, bên cạnh chính là đỉnh đồng đang bốc cháy hừng hực, đôi mắt dễ thương của nàng như thiên châu, trên người có bốn mươi lăm đạo hoàng long chi khí vờn quanh, gió mát thổi tới nhấc khăn che mặt của nàng lên, lộ ra tiên nhân mờ ảo, các cung nữ chung quanh nhìn ngây ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.