Linh Chu​

Chương 255: Chương 255: Bát Thuật Quyển.




- Ngũ Hành chi sinh thuật gọi là Tiểu Diễn chi thuật. Ngũ hành chính là nước nhất, hỏa nhị, mộc tam, kim tứ, thổ ngũ. Nhất tam ngũ là dương chi cực sổ, chúng tạo thành cửu, mà cửu lại là dương chi cực sổ. Nhị, tứ là âm chi cực sổ, chúng tạo thành lục, mà lục là âm chi cực sổ. Âm Dương chỉ sổ hợp thành thập ngũ sổ, cho nên tung hoành đều là thập ngũ sổ, chính là Âm Dương Ngũ Hành số lượng.

Phong Phi Vân lần nữa đặt thẻ tre xuống, trên trán tràn đầy ngưng trọng, Đại Diễn Thuật chính là từ Tiểu Diễn Thuật phát triển thêm ra, muốn tu luyện Đại Diễn Thuật, trước tiên phải tu luyện Tiểu Diễn Thuật.

- Dùng Ngũ Hành chi thuật, kéo dài ra Tiểu Diễn Thuật. Nói cách khác phải học toàn bộ thuật pháp Ngũ Hành, thông hiểu đạo lí, mới xem như bước vào cánh cửa của Tiểu Diễn Thuật.

Phong Phi Vân lật "Bát Thuật Quyển" đến Tiểu Diễn Ngũ Hành thiên!

Vận chuyển đan điền thần cơ, trên ngón tay sinh ra linh mang nhàn nhạt, trong khoảng thời gian ngắn, vô số hơi nước chung quanh đều bắt đầu chuyển động, tầng tầng sương mù nhàn nhạt từ trên mặt đất bay lên, mà ngay cả sương trắng phiêu đãng trong núi cách đó không xa cũng chậm rãi bay tới Phong Phi Vân.

Bành!

Chợt, linh quang trên ngón tay Phong Phi Vân tán loạn, thuật pháp sụp đổ, hơi nước vốn tụ tập đến đều tán loạn.

Phong Phi Vân giương đôi mắt, lại là nhìn nhìn thẻ trẻ, tự nhủ:

- Khó trách ta lại cảm thấy thuật pháp càng ngày càng khó khống chế, cuối cùng trực tiếp sụp đổ, thì ra ta chỉ muốn điều động hơi nước, lại không chính thức đi cảm giác huyền diệu của hơi nước, dung nhập ý nghĩ của mình vào trong thủy linh khí.

"Hắc Thủy Thuật" nói cho cùng chính là một phần năm của Tiểu Diễn Thuật, mà Tiểu Diễn Thuật chính là do Tầm Bảo Sư sáng chế, mục đích chủ yếu nhất là muốn tu sĩ dung nhập tinh thần và ý chí vào trong hơi nước, căn cứ theo cảm giác đối với hơi nước mà cảm giác được kỳ bảo ẩn dầu trong lòng đất, hoặc dưới nước, hoặc là trong viên đá, cây cối. . . Thậm chí là kỳ bảo trong thân thể ngươi..

Chỉ cần là nơi có một tia nước, nếu có bảo vật thì tuyệt đối sẽ không thoát được Hắc Thủy Thuật do thám, chỉ là độ chính xác trong đó phải xem thủ đoạn Tầm Bảo Sư đó cao minh thế nào.

- Quả nhiên không hổ là thuật pháp trong "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục", mặc dù chỉ là một tiểu thuật cũng cao minh như thế. Nếu truyền đi, nhất định sẽ có rất nhiều Tầm Bảo Sư điên cuồng.

Phong Phi Vân cũng không nhụt chí, một lần lại một lần bắt đầu tu luyện Hắc Thủy Thuật, từ ban đầu là điều động hơi nước, tiếp theo là dung nhập tinh thần và ý chí của mình vào trong hơi nước, cảm ngộ từng chút một ở chung quanh. . .

Thời gian dần trôi qua, tất cả đều trở nên rõ ràng, thật giống như liếc mắt là có thể nhìn thấu một tòa núi cao.

Phong Phi Vân cảm giác mình thật giống như biến thành một sinh vật nhỏ bé, giống như đang đi trong lòng núi, trong viên đá, trong cây cối, trong hoa cỏ vậy.

Hắc Thủy Thuật tự nhiên không thể nào dễ dàng tu luyện như vậy được, mặc dù là một cửu phẩm tầm bảo học đồ thiên tư không tệ cũng phải tu luyện ít nhất mười năm, mới có thể đạt tới cảnh giới như hắn hiện giờ.

Phong Phi Vân sở dĩ có thể học nhanh như vậy cũng là vì hắn có được linh hồn chi lực vượt xa thường nhân, linh hồn Phượng Hoàng khiến tinh, khí, thần của hắn trở nên đặc biệt cường thịnh, hoàn toàn có thể dễ dàng khống chế Hắc Thủy Thuật.

Linh hồn chi lực càng cường đại, Hắc Thủy Thuật càng có thể kéo dài ra nhiều nơi hơn.

- Không đơn giản ah! Không đơn giản! Mới tu luyện mười ngày ngắn ngủi dĩ nhiên đã sắp đạt tơi cảnh giới bảo tâm thông minh, đây rốt cục là do "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" thần kỳ hay là thiên tư của hắn thật sự đáng sợ như thế đây?

Tả Thiên Thủ coi như là nhân vật cấp đại sư trong Tầm Bảo Sư, sư phụ của hắn không chỉ một lần tán dương qua hắn thiên phú của hắn ở mặt tầm bào, nhưng hắn cũng tốn hao đến gần ba năm mới đạt tới được cảnh giới "Bảo tâm thông minh"

"Ngân ngân, tự nhiên là thiên tư tuyệt đỉnh. "Mộ Phủ Tầm Bảo Lục" tuy rằng được tương truyền vô cùng kì diệu, nhưng có thể tu luyện thành công lại không có mấy người, bởi vậy có thể thấy được độ khó của nó, người bình thường căn bản không có khả năng trong vòng mười ngày, tu luyện ra thành tích như thế được.

Tam đương gia ở xa nhìn chằm chằm vào Phong Phi Vân, dừng một chút lại nói:

- Chỉ có loại nhân tài thiên tư tuyệt đỉnh như thế này mới được.

Thiên công bảo điển càng cao minh thì lại càng khó tu luyện, đạo lý này Tả Thiên Thủ tự nhiên cũng hiểu.

Tả Thiên Thủ nói:

- Hắc hắc, tiểu tử này đến cùng có quan hệ thế nào với ngươi, ngươi đừng nói với ta hắn không phải đồ đệ ngươi đấy nhe?

- Hắn thực không phải đồ đệ của ta!

Tam đương gia nói.

- Vậy sao ngươi lại để bụng đến chuyện của hắn như vậy.

Tả Thiên Thủ rõ ràng người bằng hữu cũ này của mình hơn bất kỳ ai khác.

Việc không liên quan đến mình đều tránh xa, đây là phong cách làm việc trước sau như một của bọn hắn

Cánh tay khô héo của Tam đương gia khẽ vuốt rau trên cằm, trong đôi mắt già nua mang theo vài tia thần mang, từ từ nói:

- Nếu ta cho ngươi biết, hắn là cháu trai của cháu của ta thì ngươi tin không?

- Ngươi rõ ràng có hậu nhân?

Tả Thiên Thủ tự nhiên là tin.

- Năm đó ngươi bị Kỷ Linh Huyên tính toán, nhốt vào Thần Đô Đại Ngục, vì cứu ngươi ra, ta liền chặt đứt tất cả quan hệ với Phong gia, triệt để thoát ly gia tộc. Nhưng hậu nhân của ta vẫn còn ở lại Phong gia!

Tam đương gia nghĩ tới chuyện hơn một trăm tám mươi năm trước, lúc ấy hắn chính là nhân vật kinh thái tuyệt diễm nhất Phong gia, được xưng là người thừa kế gia chủ đời sau, nhưng sau khi biết được hoàn cảnh của Tả Thiên Thủ vẫn liều chết xông vào Thần Đô.

Xông Thần Đô, cướp đại ngục chính là tội lớn diệt tộc, cho nên trước đây, hắn liền bội phản Phong gia, chặt đứt tất cả quan hệ với Phong gia, không muốn liên lụy gia tộc.

Trải qua Phong Độc Cô bố trí hơn mười năm, dưới tình huống nội ứng ngoại hợp mới giúp được Tả Thiên Thủ trốn thoát khỏi Thần Đô Đại Ngục.

Nếu không có Phong Độc Cô trợ giúp, cho dù Tả Thiên Thủ có thể phá vỡ Thập Đại Thiên Trận Pháp trong đại ngục cũng tuyệt đối không cách nào thoát ra khỏi chiếc lao ngục đệ nhất thiên hạ kia được.

Hai vị lão nhân đều trầm mặc!

Tả Thiên Thủ trong lòng thập phần cảm kích Tam đương gia thập phần, vốn hắn có thể trở thành gia chủ một phương đại gia tộc, uy chấn bát phương, chấn nhiếp hoàn vũ, nhưng bây giờ lại biến thành một sơn dã đạo tặc, mai danh ẩn tích, người không ra người quỷ không ra quỷ đần độn sống qua ngày.

Đây mới thực sự là nghĩa bạc vân thiên, nhân sinh tri kỷ.

Đây cũng là lý do vì sao Tả Thiên Thủ đã thề "Tuyệt đối không giúp bất luận kẻ nào chuyện gì nữa", nhưng vẫn vì lão hữu này mà phá lời thế, cứu được Quý Tiểu Nô.

- Sát Hành Vân đã tìm đến ta rồi.

Thật lâu sau, Tả Thiên Thủ mới nói ra một câu như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.