Linh Chu​

Chương 422: Chương 422: Bổng đánh uyên ương. (2)




Phong Phi Vân rất muốn xông tới đánh hắn một trận, Vương Mãnh đã đi trước hắn một bước, nói:

- Sư thúc, hỗn đản này giao cho ta đi, ta không đập nát miệng của hắn là không được mà.

Vương Mãnh vuốt ống tay áo, cầm theo vũ khí xông vào trong rừng.

- Tuyết Tiên, ngươi nghe ta giải thích...

Phong Phi Vân cảm giác nhức đầu!

- Không cần giải thích, ta biết rõ nàng khẳng định đẹp hơn ta, tốt hơn ta, mị lực hơn ta...

Nạp Lan Tuyết Tiên nói.

- Kỳ thật...

Phong Phi Vân cảm giác mình ăn nói quá vụng về, chưa từng có ngốc như hiện tại, ngay cả nói dối cũng không biết...

- Cho dù nàng tốt hơn thì như thế nào? Tình địch mà! Rất bình thường, ngay cả thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cũng thích ngươi, đó là nói rõ ánh mắt của ta rất chuẩn, thưởng thức đủ cao.

Nạp Lan Tuyết Tiên cười nói.

Phong Phi Vân sững sờ nhưng lại cười lên:

- Tuyết Tiên... Ngươi tâm tính thật tốt!

- Ha ha, ta giết nàng là được!

Nạp Lan Tuyết Tiên vẫn tươi cười như trước, nhưng mà cười rất u ám, ngay cả phật quang thánh khiết trên người của nàng cũng không ngăn cản nổi sát ý.

Trong hai mắt của nàng đều ngưng tụ nguyệt kiếm, có hỏa diễm thiêu đốt hừng hực, rất là dọa người.

Phong Phi Vân lại cười không nổi!

Nạp Lan Tuyết Tiên đã bắt lấy Tất Trữ Suất trong tay Vương Mãnh, vứt trên mặt đất, một chân giẫm lên ngực của hắn, hỏi:

- Nam Cung Hồng Nhan ở nơi nào?

- Nàng, nàng, nàng hẳn là đi quận Tam Thánh, cụ thể ở đâu, ta cũng không biết!

Tất Trữ Suất bờ môi phát run, nói chuyện không rõ ràng, trong lòng nói thầm, nữ nhân ăn dấm chua quả nhiên đáng sợ.

- Nàng chết chắc!

Nạp Lan Tuyết Tiên nắm chặt nắm đấm, trong tay có phật quang hiện ra, phật y màu nâu xanh trên người có thanh quang tươi đẹp bắn ra ngoài, đan vào thành phật môn thánh ấn.

XÍU...UU!!

Phật quang trên người của nàng càng ngày càng sáng, dưới chân ngưng tụ ra cửu phẩm phật liên, khống chế phật liên, bay lên trời mà đi.

Hòa thượng rượu thịt càng thỏa mãn với Tất Trữ Suất, sau đó cũng hóa thành phật quang màu vàng bay theo Nạp Lan Tuyết Tiên, quận Tam Thánh đã bị thi tà xâm lấn, cực kỳ hung hiểm, hắn sợ nha đầu này xông loạn.

Chuyện này hỏng bét, nếu như Nạp Lan Tuyết Tiên thực tìm được Nam Cung Hồng Nhan, nói không chừng sẽ hạ sát thủ.

Phong Phi Vân chà xát hai tay, cười lạnh đi qua chỗ Tất Trữ Suất!

- Phong huynh, ngươi đang làm gì vậy? Có chuyện từ từ nói... Đừng như vậy... Rất mất cảm tình... Quân tử dùng tài hùng biện không động thủ... Được rồi! Đừng đánh mặt.... Ah...

Tất Trữ Suất hét thảm lên như heo bị chọc tiết

Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh không ngừng quyền đấm cước đá với hắn, đánh cho mặt mũi bầm dập, chạy trối chết.

- Đừng đánh, con mẹ nó bị lần hòa thượng tinh trùng lên não lừa gạt rồi, không chỉ không được thu làm đồ đệ, ngay cả huyết nhân thần bình cũng không có trả cho ta, ta mới là người bị hại lớn nhất...

Tất Trữ Suất tâm muốn chết đều có.

- Đáng đời ngươi!

Vương Mãnh đá lên mông của hắn hai cái, đánh cho Tất Trữ Suất lăn vào trong bùn, bò dậy cũng không được.

Bị ngược đãi không thuộc về con người tiếp tục trọn vẹn nửa canh giờ mới chấm dứt, Phong Phi Vân cùng Vương Mãnh đều đánh mệt mỏi, không ngừng thở gấp.

Tổ địa Phong gia bị tử khí đậm dặc bao phủ, thỉnh thoảng có tiếng tru khủng bố vang lên, không thuộc người không phải thú, chẳng khác gì ngàn vạn lệ quỷ rống to.

Cho dù trên núi thật sự có Hóa Đạo Thụ, bọn họ cũng không dám xông lên, chỗ đó đã hóa thành tử địa tuyệt đối, ngay cả ở bên ngoài cũng khó đi vào được.

- Chúng ta bây giờ đi quận Tam Thánh!

Phong Phi Vân nhìn qua bảy mươi ba ngọn núi xa xa, hôm nay đều biến thành hắc sơn, không khí trầm lặng, sát khí bức người.

- Quận Tam Thánh địa thế phức tạp, hiểm địa rất nhiều, trong đó có một trong tám di tích là vũ hóa mộ nguyên, đây là vùng đất không lành, rất nhiều tu tiên giả không ngừng chết đi khó hiểu.

- Có chết ở nơi hiểm yếu, có chết ở trong rừng hoang, có chết ở vũ hóa mộ nguyên... Bọn họ đều xâm nhập vào nơi không nên xâm nhập, cho nên mới phải bị mất mạng, nhưng mà ta biết một cổ đạo đi thông tới quận Tam Thánh, thập phần an toàn, phàm là tu sĩ muốn đi tới quận Tam Thánh, cơ hồ đều đi qua nơi này.

Tất Trữ Suất mở một tấm da dê ra, ngón tay của hắn vẽ lên lộ tuyến vòng vèo.

- Lần này thiên kiêu trẻ tuổi của Vạn Tượng Tháp rất nhiều người đi tới quận Tam Thánh săn giết thi tà, nhất định sẽ đi qua con đường này, đây chính là nơi quần hùng tụ hội, chúng ta phải mau chóng tiến tới đó tham gia náo nhiệt, bằng không danh tiếng sẽ bị người ta cướp đi.

Hắn chỉ vào cổ đạo, nói:

- Nhìn thấy đốm này không, nơi này có một cái hồ lớn cổ xưa, chính là nơi phải qua khi đi tới quận Tam Thánh. Trong hồ có một khối bia đá, trong lịch sử có rất nhiều nhân vật thần hóa lưu tên của mình lên đó.

- Còn có nơi nay là một ngọn núi hoàng thạch lớn, trên đỉnh núi có một tế đàn viễn cổ, nghe nói ngàn năm trước có người ngồi xếp bằng trên tế đàn, lĩnh ngộ vô thượng chiến pháp, trong vòng một đêm từ Thần Cơ đại viên mãn tăng lên tới Cự Kình, chiến lực xưng hùng đương thời. Chậc chậc, đây cũng là đường phải qua khi đi tới quận Tam Thánh.

Trên đời này có rất nhiều chuyện vượt qua lẽ thường, không người nào có thể lý giải, thật giống như Vương Mãnh hiện tại, hắn rất thất vọng!

- Rõ ràng là thời tiết cuối thu, vì sao mới qua một đêm liền tiến vào mùa đông giá rét thế này?

Vương Mãnh đứng trên lưng kỳ ngưu, trên người mang theo hồng bào lớn, trên tóc, trên bờ vai rơi đầy tuyết, mỗi khi thở ra một hơi thì nhìn thấy sương trắng

Trên trời cao tuyết rơi tán loạn

Trận tuyết rơi này quá đột ngột, giống như lông thiên nga bay lả tả rơi xuống, đưa mắt nhìn chung quanh thì thấy núi sông trắng xóa.

Núi rừng cổ xưa, cây cối từ nhỏ cho tới đường kính hơn một mét, lá cây còn chưa rơi xuống đều phủ đầy băng tuyết trắng xóa, sợ rằng ngay cả cành cũng gãy.

Gió lạnh gào thét, trên cánh đồng tuyết trắng đầy bông tuyết bao phủ.

Gió hiện tại đang gào thét như cụ thú.

- Một đêm này chúng ta đi năm ngàn dặm, đã tiến vào phía bắc quận Tam Thánh, nơi này có lẽ là rừng hoang bạch mộc, nghe nói nơi này bốn mùa như mùa hè, khí hậu nóng bức, dị thú chiếm giữ, cổ mộc bao trùm tám nghìn dặm, người bình thường căn bản không cách nào xuyên qua cánh rừng hoang này.

Tất Trữ Suất mang cái áo bố dày trên người, nhìn qua tuyết rơi đầy trời, trong lòng cũng đặc biệt khó hiểu, vô cùng hoang mang.

Rừng hoang bạch mộc tám ngàn dặm không ngờ hóa thành cánh đồng tuyết, còn khó hiểu hơn là bây giờ là mùa thu.

Khác thường tất có yêu nghiệt!

Đám người bọn họ lên đường, cưỡi hai đầu kỳ ngưu, suốt đêm đi tới quận Tam Thánh, hôm nay đã cách tổ địa Phong gia mấy ngàn dặm.

Vương Mãnh cùng Tất Trữ Suất ngồi chung một đầu kỳ ngưu, ở phía trước mở đường.

Phong Phi Vân và tiểu tà ma ngồi trên một đầu kỳ ngưu theo sát phía sau, gót sắt to mấy mét của kỳ ngưu đạp sâu vào trong tuyết, lưu lại hai hàng dấu chân dị thú thật sâu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.