- Meo meo!
Con mèo nhỏ ở trong tay tiểu nữ hài mặc hồng sắc cẩm y kêu lên một
tiếng, một đôi miêu nhãn giống như hổ phách nhìn chằm chằm vào Mao Ô Quy ở trên vai Quý Tiểu Nô phía trước, vươn ra móng vuốt, ở trong không khí cào cào.
Mao Ô Quy vốn là ngồi ở trên bả vai của Quý Tiểu Nô, không nhịn được mà
quay lại cái đầu màu trắng, nhìn chằm chằm vào đầu bạch miêu kia một
cái, khóe miệng lộ ra nụ cười nhếch miệng.
- Meo meo!
Bạch miêu lại là kêu lên một tiếng.
- Tiểu Bạch ngon, Tiểu Bạch ngon, một con tiểu ô quy mà thôi, cũng không phải là mèo đực, đừng kêu nữa!
Hồng y tiểu nữ hài vuốt vuốt đầu của bạch miêu, trấn an nó, một lần nữa ôm vào trong ngực.
Trên trán của mấy nghịch thiên tài tuấn ở phía sau đồng loạt hiện ra hắc tuyến.
- Người của Trừ ma liên minh đúng là vẫn còn đuổi tới!
Phong Phi Vân đi ở trước mặt bọn hắn, cách nhau không đến mười bước, chỉ cần quay người lại sẽ bị bọn họ nhận ra trong nháy mắt.
Những người này đều là anh kiệt của thế hệ trẻ Nam Thái phủ, yếu nhất
cũng có thể so với Bộ Thiên Nhai, hồng y nữ hài tử mạnh nhất kia càng
làm cho Phong Phi Vân cảm giác được có lực lượng chống đỡ với cường giả
Thiên Mệnh.
Lúc này nhưng là ngàn vạn lần không thể bại lộ thân phận.
Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội bước đi ở phía sau Phong Phi Vân, tự
nhiên cũng nghe được đối thoại của mấy tên nghịch thiên tài tuấn, đều là trầm mặc không dám nói, vô cùng cẩn thận đi về phía trước, sợ lộ ra
chân tướng.
- Thật hi vọng đường ca đã thức tỉnh yêu ma chi huyết trong thân thể, như vậy ta liền có thể thống khoái chiến với hắn một trận.
Hồng y nữ hài tử cười ngọt ngào nói, cười đến giống như là chuông bạc.
Hồng y tiểu nữ hài này chính là đệ nhất cao thủ "Tiểu tà ma" của thế hệ
trẻ Phong gia, lúc chín tuổi đã vô địch thế hệ trẻ Nam Thái phủ, ba năm
nay càng là được lão tổ của Phong gia bí mật bồi dưỡng, tu vi đã không
biết cao đến tình cảnh nào rồi.
Ba vị nghịch thiên tài tuấn của Phong gia đã có người chết ở trong tay
Phong Phi Vân, có người thảm bại, lão tổ của Phong gia bị buộc bất đắc
dĩ, chỉ có thể tung Tiểu tà ma này ra ngoài.
Tiểu tà ma còn chưa tới mười hai tuổi, trên lý luận Phong Phi Vân nếu
như còn chưa bị trục xuất khỏi Phong gia, nàng hẳn là tiểu đường muội
của hắn.
Kỷ Phong nhìn chằm chằm vào hồng y tiểu nữ hài một cái, trong lòng thở
dài, tà khí trên người tiểu tà ma này so sánh với Phong Phi Vân còn phải nặng hơn, Phong gia lão tổ mang nàng tới cũng không biết là họa hay
phúc.
Rất nhiều nghịch thiên tài tuấn ở tại tràng đều cho rằng một khi tung
tiểu tà ma này ra ngoài, coi như là lão tổ cấp bậc cự kình của Phong gia cũng không thể bắt nàng trở về mà trông coi.
Đây quả thực là một cái họa hại, lực phá hoại so với Phong Phi Vân còn phải đáng sợ hơn.
...
Đại danh của tiểu tà ma ở thế hệ trẻ Phong gia không có người nào là
không biết, lúc chín tuổi đã đạt đến cảnh giới Thần Cơ đại viên mãn,
đánh cho tài tuấn thế hệ trẻ của Nam Thái phủ phải cúi đầu.
Làm ra tai họa cũng là kinh thế hãi tục, từng đánh tàn phế hai chân của
nhi tử Nam Thái phủ chủ, lại càng cướp sạch linh thạch khố của Đại Diễn
tiên môn, ăn trộm một gốc thiên niên linh thảo vô giá của Tử Tiêu động
phủ...
Một một kiện đều là đại họa ngập trời, nếu như là đệ tử Phong gia khác
khẳng định đều đã bị xử phạt nghiêm khắc, nhưng mà thiên tử của Tiểu tà
ma thật sự quá cao, có thể nói là một người có thiên tư nghịch thiên
nhất từ khi Phong gia sáng lập tới nay.
Ở dưới sự che chở của lão tổ Phong gia, cuối cùng cũng vẻn vẹn chỉ là
mang nàng rời đi, không xử phạt nàng, ngược lại không tiếc sức lực bồi
dưỡng, tu vi hôm nay lại càng sâu không lường được.
Nếu như Phong Phi Vân không bị trục xuất khỏi Phong gia, tiểu tà ma cùng hắn nhất định trở thành kiêu ngạo của Phong gia, song kiệt cùng ra, vô
địch thiên hạ.
- Meo meo!
Bạch sắc miêu nhi vừa ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Mao Ô Quy, cảm giác đầu ô quy này lớn lên có chút biến thái.
- Ta đoán Phong Phi Vân đã trốn vào Vạn Tượng tháp rồi, xem ra chúng ta chỉ có thể tiến vào Vạn Tượng tháp.
Kỷ Phong từ rất xa nhìn tới Vẫn tháp cao vút, trên người chiến ý sinh
ra, đã sớm nghe nói Vạn Tượng tháp cao thủ như mây, giờ phút này mấy
nghịch thiên tài tuấn đều đã nóng lòng muốn thử.
Sau khi tiến vào trong Vẫn tháp tế bái tiên hiền, sắc trời cũng đã hoàn
toàn tối xuống, có chút hành hương giả rời đi trong đêm, nhưng cũng có
người lưu lại, dọc theo một cái cổ đạo hướng Vạn Tượng cách Vẫn Tháp
không xa chạy tới.
Những người lưu lại này đều là muốn đi vào Vạn Tượng tháp tu tập, trong
đó có thanh niên tài tuấn, cũng có cường giả của thế hệ trước.
Vạn Tượng tháp chính là thánh địa đệ nhất thiên hạ học thuật, có đầy đủ
công pháp tu luyện cùng điển tịch, để cho rất nhiều tu tiên giả đều vì
thế mà đổ xô vào, nhưng mà muốn đi vào Vạn Tượng tháp lại cần thông qua
khảo nghiệm vô cùng nghiêm khắc, chỉ có người thông qua khảo nghiệm mới
có thể trở thành một thành viên trong Vạn Tượng tháp.
Phong Phi Vân, Vương Mãnh cùng Quý gia tỷ muội tránh được mấy vị nghịch
thiên tài tuấn kia, cấp tốc từ trong một đạo cửa tháp khác đi ra, không
muốn chính diện xung đột với bọn họ ngay lúc này.
Gió đêm thanh lãnh, thổi cho lá cây cổ mộc sa sa rung động.
- Đát đát!
Một cỗ hoa xa do bạch ngưu kéo từ trên cổ đạo chậm rãi đi tới, người
đánh xe là một trung niên nhân hơn bốn mươi tuổi, trên mặt đầy râu, cánh tay thô to chừng thùng nước, trong tay nắm một cây tê bì trường tiên.
Trường tiên vốn là mềm mại ở trong tay của hắn giật đến thẳng tắp, tựa
như một thanh mộc côn tinh tế, phần lực đạo này không phải là người bình thường có thể làm được.
Bạch ngưu từ từ dừng ở trước mặt Phong Phi Vân, trung niên đại hán râu
ria kia đi xuống, cung kính xá một cái với Phong Phi Vân, ní:
- Xin hỏi các hạ có phải là Phong công tử?
Phong Phi Vân cảm thấy kinh ngạc, nói:
- Ta thật sự họ Phong, nhưng mà không biết có phải là vị Phong công tử mà ngươi muốn tìm hay không?
- Đúng rồi! Chủ nhân nhà ta đã nói, Phong công tử là nhân trung long
phượng, khí vũ hiên ngang, thiên hạ người họ Phong tuy nhiều nhưng mà
người có thể có được khí độ như vậy cũng chỉ có một người Phong Phi Vân.
Đại hán râu ria cười nói.
Trên làn da của đại hán râu ria này lưu động kim chúc quang mang, luyện
thể thuật đã tu luyện tới cảnh giới nhân bì thiết tương, ở trong bất kỳ
một cái tiên môn nào cũng đều có thể nhận được đãi ngộ của trưởng lão
bình thường, nhưng mà lại khuất thân làm nô.
Chủ nhân của hắn là ai đây?
- Chẳng lẽ là nàng?
Trong lòng Phong Phi Vân nghĩ tới một ngời, chợt hỏi:
- Chủ nhân nhà ngươi là ai?
- Ha ha! Chủ nhân đã ở vạn tượng tập chuẩn bị tốt tiệc rượu, tối nay
tiếp nạp anh hùng tài tuán từ khắp các nơi đến đây, Phong công tử chính
là khách quý mà chính chủ nhân tự minh điểm danh muốn thiện đãi, cho nên liền để cho Ngưu Nô tự mình đến đón.