Linh Chu​

Chương 1814: Chương 1814: Có qua có lại. (2)




Lưu Tô Tử nhanh nhẹn cầm cuộn tranh trong tay Cửu Thiên Yên Vũ, trải dài trên bàn ngọc. Tranh dài hai thước vẽ một người. Mi thanh mục tú, tuấn tú phiêu phiêu, đôi mắt ánh đỏ, tay cầm trường thương, khí thế chiến thiên phá địa.

Tranh sống động như thật, đường nét trôi chảy, như thể người thật đứng trong tranh.

Lưu Tô Tử nhìn tranh lại ngó Phong Phi Vân, hừ mạnh, ngồi xuống ghế.

Thiên Toán thư sinh, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua, Tây Môn Xuy Tiêu biểu tình quái dị tấm tắc khen vẽ tranh đẹp, khen Cửu Thiên Yên Vũ là bàn tay tiên, tài vẽ tranh đương thời khó ai sánh bằng. Ba người không nói gì đến người trong tranh, cười gian manh nhìn Phong Phi Vân.

Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua suýt nói một câu:

- Tiên nữ vừa mắt ngươi.

Phong Phi Vân nhìn Cửu Thiên Yên Vũ. Đôi mắt đen láy ngập nước, chân mày như vẽ bằng bút, thân thể mảnh khảnh.

Cửu Thiên Yên Vũ ngại ngùng nói:

- Chỉ là tác phẩm bêu xấ, Phong huynh đừng cười nô gia vẽ không đẹp.

Hiên Viên Nhất Nhất lên tiếng:

- Ta cảm thấy bức tranh này tuy là tác phẩm thượng thừa nhưng có chút tỳ vết.

Mọi người giật mình, nếu là người khác nói câu phá không khí này sẽ bị đánh hội đồng. Cửu Thiên Tiên Nữ tặng tranh nhưng thật ra là đừa tình, ai kêu ngươi bình luận về tranh?

Nhưng khi thấy người nói là Hiên Viên Nhất Nhất thì tập thể nín thinh.

Cửu Thiên Yên Vũ khom người, cúi đầu hướng Hiên Viên Nhất Nhất:

- Yên Vũ xin kính chào thánh nữ điện hạ.

Cửu Thiên Yên Vũ cung kính nói:

- Không biết thánh nữ điện hạ có cao kiến gì?

Mắt Cửu Thiên Yên Vũ sáng ngời nhìn chằm chằm Thủy Nguyệt Thánh Nữ xinh đẹp tuyệt trần. Cửu Thiên Yên Vũ thầm khó hiểu. Lòng Vu Ô thánh tổ tĩnh như hồ nước, có tu vi rất cao về mặt thiên đạo, tâm tính, sao nàng đột nhiên bắt bẻ?

Phải rồi, một núi không chứa hai cọp. Hai thiên chi kiêu nữ sắc đẹp và tài tình đều ở đỉnh cao, không tỵ nạnh nhau sao được?

Cửu Thiên Yên Vũ cho rằng nàng cướp nổi bật của Thủy Nguyệt Thánh Nữ, khiến thánh nữ điện hạ khó chịu.

Cửu Thiên Yên Vũ thầm nghĩ:

- Tâm tính thánh nữ đến thế là cùng, sau này phải điệu thấp mới được, tuyệt đối không thể đắc tội Thủy Nguyệt Thiên Cảnh.

Cửu Thiên Yên Vũ rất giỏi quan sát lòng người, lõi đời. Nhưng Cửu Thiên Yên Vũ không bao giờ ngờ lý do nàng đắc tội Thủy Nguyệt Thánh Nữ không đơn giản chút nào.

Hiên Viên Nhất Nhất không cảm thấy mình có gì khác lạ. Đám người Thiên Toán thư sinh, Tây Môn Xuy Tiêu thì hiểu ra điều gì, nhắm mắt nín thinh như hồn lìa khỏi xác.

Tập thể thầm nghĩ:

- Tiên nữ và thánh nữ đấu pháp, người bình thường chúng ta hãy tránh xa ra.

Phong Phi Vân cũng muốn nhắm mắt ngó lơ, nhưng hắn chỉ dám mơ như thế, trời biết tại sao Hiên Viên Nhất Nhất luôn hiền hòa bỗng nhiên khác lạ.

- Tiêu đời, tinh tượng trên trời loạn, dưới đất lòng đám nữ nhân càng lúc càng khó đoán.

Hiên Viên Nhất Nhất chỉ ngón tay ngọc, bình luận:

- Tài vẽ của Cửu Thiên Tiên Nữ đúng là thiên hạ vô địch, hiếm ai sánh bằng. Nhưng bức tranh này tượng khí quá nặng, chỉ có hình, chưa vẽ ra được cái thần. Có thể nói là có hình mà không thần. Bức tranh chỉ là tranh, có chút làm ra vẻ, bớt phần linh tính.

Cửu Thiên Yên Vũ thấy Hiên Viên Nhất Nhất chỉ trích thì phản bác lại:

- Không ngờ thánh nữ điện hạ hiểu biết sâu về ý cảnh vẽ như vậy, hay thánh nữ điện hạ cũng tổ tài một phen vẽ bức tranh tuyệt diệu? Để Yên Vũ được học tập.

Khăn xanh che mặt Hiên Viên Nhất Nhất, tiên vận vòng quanh, ngực to, trong sáng tuyệt trần.

Hiên Viên Nhất Nhất lạnh nhạt nói:

- Nhất Nhất không giỏi về tài vẽ vời, chỉ hơi hiểu biết Phong huynh. Cửu Thiên Tiên Nữ vẽ Phong huynh chỉ có phần khung xương, không có chút tính tình thật của Phong huynh.

Phong Phi Vân cảm thấy hôm nay Hiên Viên Nhất Nhất hơi quá đáng, rất lạ.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Nàng cũng có mặt tranh cường háo thắng?

Ai nói nữ nhân đều là nước? Thủy Nguyệt Thánh Nữ cũng biến thành dung nham. Câu một núi không chứa hai cọp quá đúng. Đông Phương Kính Nguyệt nói chính xác, muốn cho nữ nhân của mình có địa vị bình đẳng đúng là mơ mộng viễn vông. Kim tự tháp phải có thứ tự cao thấp mới được.

Phong Phi Vân không muốn thấy bọn họ tranh chấp tiếp, hắn ho khan:

- Ta và Cửu Thiên Tiên Nữ chỉ gặp mặt một lần, tiên nữ gặp tại hạ một lần sau mấy năm có thể vẽ ra bộ dạng tại hạ làm tại hạ vô cùng hân hoan.

Cửu Thiên Yên Vũ thấy Phong Phi Vân bênh mình thì rất mừng, nàng không sợ đắc tội Thủy Nguyệt Thánh Nữ, tràn đầy tình cảm nói:

- Trong thiên hạ có ức vạn sinh linh, nếu không có duyên phận lớn lao thì Yên Vũ và Phong công tử khó mà gặp mặt nhau.

Hiên Viên Nhất Nhất đứng yên, nàng như đóa sen đơn độc trên mặt nước, khăn xanh che mặt ngọc. Hiên Viên Nhất Nhất nhìn chằm chằm Phong Phi Vân, Cửu Thiên Yên Vũ, lùi xuống, không bình luận tranh hay người nữa.

Hiên Viên Nhất Nhất thầm nghĩ:

- Sao có thể như vậy? Mới rồi mình quá xúc động, ài.

Nỗi lòng Hiên Viên Nhất Nhất rối loạn, cảm thấy đạo tâm vững chắc của mình có khe hở.

Phương xa, một tòa tiên sơn bay đến, một luồng sáng đáp xuống lưu ly tiên đảo.

Một thị nữ ôm quyển sách sắt đưa vào tay Cửu Thiên Yên Vũ.

Cửu Thiên Yên Vũ nhận lấy sách sắt, đọc lướt qua, cười hiểu ý.

Cửu Thiên Yên Vũ nói với mọi người:

- Công Tôn Bạch chỉ tổ chức hội luận đạo nhỏ trên Thúy Huyết tiên sơn, muốn bình chọn ra mười cường giả đứng đầu thế hệ trẻ nhân tộc, chuẩn bị cho hội luận đạo vạn tộc không lâu sau. Đây là chiến thư, Phong huynh, thái tử, thánh nữ có hứng thú không?

Mọi người nhìn sâu trong lưu ly tiên đảo, quả nhiên thấy một tòa chiến đài cổ chậm rãi trồi lên như lơ lửng trên bầu trời. Có bóng người va chạm trên chiến đài, các loại đạo pháp thần thông bay đầy trời, thanh âm ầm ĩ không dứt.

Tiên Hư động thiên đã chuẩn bị từ lâu.

Phong Phi Vân không có hứng thú với loại tranh cường háo thắng này, hắn liếc nhìn Cửu Thiên Yên Vũ. Phong Phi Vân thấy Cửu Thiên Yên Vũ nhìn mình chằm chằm.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Cửu Thiên Tiên Nữ rất chú trọng hội luận đạo nhỏ, chắc đây là cuộc so tài của bốn tiên nữ.

Các nhân kiệt thế hệ trẻ trên những đảo tiên khác cũng nhận được chiến thư. Người tự tin vào tu vi của mình đều chạy đi Thúy Huyết tiên sơn, có hơn một nửa nhân kiệt tụ tập đến Thúy Huyết tiên sơn.

Tòa tiên sơn đó rất náo nhiệt, thiên chi kiêu nữ, thiên chi kiêu nữ tụ tập cùng thi triển thần thông, đấu trời long đất lở.

Người trên lưu ly tiên đảo đều rất bình tĩnh. Thủy Nguyệt Thánh Nữ, Thiên Toán thư sinh, hay Tây Môn Xuy Tiêu hành động phóng đãng, Trung Nguyên Nhất Điểm Qua đều không có ý định góp vui.

Thị nữ đứng sau lưng Cửu Thiên Yên Vũ hừ lạnh một tiếng:

- Hay các người sợ? Dù không đánh ra được thứ hạng nhưng ít nhất không để cô nương nhà ta mất mặt quá . . .

Cửu Thiên Yên Vũ nạt:

- Điệp Tâm, lui xuống.

Thị nữ giậm chân, ngoan ngoãn đứng sang góc.

Tây Môn Xuy Tiêu cười xòa nói:

- Thật ra hội luận đạo nhỏ nội bộ nhân tộc chỉ để náo nhiệt, có tham gia hay không chẳng quan trọng. Nếu muốn chiến thì đánh với những vương giả thế hệ trẻ yêu tộc mới thú vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.