Tất Ninh Soái lấy trấn thế sát binh khác ra, là Minh Băng Trác, báu vật trấn tộc của Bắc Minh phiệt. Tất Ninh Soái hợp sức với Long Thương Nguyệt, Tiểu Tà Ma, tỷ muội Quý gia miễn cưỡng sử dụng trấn thế sát binh bảo vệ mình.
Cơ thể Mao Ô Quy biến to như ngọn núi, người tỏa thần hà bảy sắc, đại chiến với sáu khối da người. Sáu khối da người muốn ngưng tụ thành một thể nhưng luôn bị Mao Ô Quy dùng chuông đánh tan, không cho chúng nó cơ hội ngưng tụ.
Bởi vì sau khi sáu khối da người ghép lại sẽ càng đáng sợ hơn.
Mao Ô Quy hét to:
- Nó là một thái hư bất tử dị, chỉ có Thiên Nhất Thánh bình mới trấn áp được nó!
Phương xa Phong Phi Vân nghe câu này vội lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, nhưng giọng Diêm Vương vang lên:
- Thu vào đi, thu vào đi, thu sinh linh càng cường đại thì lực lượng của ta sẽ càng mạnh.
Thiên Nhất Thánh bình không thể luyện hóa Diêm Vương, sau khi thu dị tà vào sẽ bị nó cắn nuốt, lực lượng càng mạnh mẽ hơn. Nếu để lực lượng của Diêm Vương tăng đến trình độ nhất định không chừng sẽ phá bình bay ra.
- Ngươi đừng mơ!
Phong Phi Vân cất lại Thiên Nhất Thánh bình, lấy quan tài cổ hoàng thạch ra, quan tài xa xưa, hoa văn đồ đằng trên bề mặt đã mơ hồ. Quan tài toát ra hơi thở âm u khiến người sợ hãi.
Đây là quan tài cổ dùng một cái xương đùi Diêm Vương trao đổi với Binh Tiển thi động, nghe đồn lai lịch của nó có thể ngược dòng đến thời kỳ viễn cổ thạch khí, từng chôn thủ lịch một bộ lạc, chứa lực lượng không thể đo lường.
Mao Ô Quy kinh ngạc nói:
- Là quan tài kia!
Mai rùa càng rực rỡ hơn, dường như Mao Ô Quy từng thấy quan tài.
Phong Phi Vân biết thứ chứa trong quan tài cổ siêu đáng sợ nhưng vẫn mở nắp ra, chỉ mở một chút mà khí lạnh suýt đông đá hắn. May mắn Phong Phi Vân mặc hồng loan hỏa thường.
Thanh âm chói tai phát ra từ quan tài, có thứ gì bên trong nghiến răng. Thanh âm vang vọng mảnh đất này, ai nghe được thanh âm sẽ cảm thấy xương tê dại, như bị người bóp cổ.
Vù vù vù vù vù!
Quan tài chậm rãi di chuyển, nắp chậm rãi mở ra. Bên trong bắn ra ánh sáng mông lung, quan tài như chứa cả vũ trụ. Tà khí khổng lồ lao ra ngoài, hút tấm da người vào trong.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Quan tài rung lắc dữ dội, đệ nhất tôn giả Dương giới gào thét thảm thiết như bị ai cắt cổ. Rất nhanh quan tài yên lặng, đệ nhất tôn giả Dương giới ngừng hét. Khí mông lung vẫn tràn ra ngoài, thanh âm như có quỷ gào rú.
Mọi người nín thở, không dám nhúc nhích. Quan tài hoàng thạch này thật đáng sợ, giết chết đệ nhất tôn giả Dương giới bất tử bất diệt, tuy chỉ là một phần bảy tấm da người nhưng đã rất kinh khủng.
Phật quang màu vàng bao phủ toàn thân Phong Phi Vân, phật quang ngưng tụ thành hai bàn tay vàng nâng quan tài hoàng thạch lên bay hướng Mao Ô Quy, sáu tấm da người.
- Tía nó, mở ra thật sao?
Mao Ô Quy rút nhỏ lại thành rùa con màu trắng, rơi xuống đất, lặn vào bùn đất. Mao Ô Quy trốn rất nhanh.
Sáu miếng da đệ nhất tôn giả Dương giới không may mắn như vậy, bị lực lượng trong quan tài cổ hoàng thạch kéo vào. Đệ nhất tôn giả Dương giới không cam lòng, nhưng nó không ngăn cản lực lượng đó được.
Rầm!
Nắp quan tài đóng lại, rung bần bật, tiếng gào rú vọng ra.
Mao Ô Quy bò ra khỏi mặt đất, tay ôm quyển thẻ tre cổ xưa, dáo dác tìm Phong Phi Vân:
- Ủa? Phong Phi Vân đâu?
Tất Ninh Soái lắp bắp:
- Hình . . . Hình như bị tóc . . . Đệ nhất tôn giả Dương giới quấn kéo vào quan tài . . .
Tất Ninh Soái chỉ vào quan tài hoàng thạch, trốn thật xa, chân đạp mai rùa trượt té xuống đất.
Ngay giây phút Phong Phi Vân bị kéo vào quan tài hoàng thạch thì rất muốn chửi thề. Tóc đệ nhất tôn giả Dương giới như xích thần, mỗi sợi mang theo lực lượng chém trời, không thể cắt đứt.
Phong Phi Vân bị đệ nhất tôn giả Dương giới lôi tuột vào thái hư dị.
Đệ nhất tôn giả Dương giới lên tiếng:
- Muốn giết ta? Vậy đồng quy vu tận đi!
Thanh âm chứa ma lực đáng sợ, nếu Phong Phi Vân không tu luyện Kim Tàm Kinh, có thể tịnh hóa lực lượng này thì đã bị chấn vỡ ra mấy mảnh.
Không gian trong quan tài hoàng thạch không nhỏ hẹp mà bao la, không thấy đáy, không thấy giới hạn là đâu. Trước mắt là ánh sáng mờ mịt, các sợi xích thô to.
Rào rào! Rào rào!
Dây xích lắc lư, tận cùng sợi xích thò ra móng vuốt khổng lồ đẫm máu chộp góc da người cuối cùng.
Đệ nhất tôn giả Dương giới gào la cầu cứu, nhưng mặc cho nó tung ra các loại thần thông đều vô dụng. Thanh âm nhỏ dần, tiếng cắn nuốt cực kỳ chói tai, tiếng nghiến răng ken két.
Phong Phi Vân cầm huyết nhân thần quán, vận chuyển thần binh này đến cực độ. Cảm giác nguy hiểm tưởng tượng trong lòng Phong Phi Vân.
Phong Phi Vân cảm giác như bầu trời đỏ máu đè đầu mình, không thể trốn thoát. Phong Phi Vân vẫn dốc hết sức sử dụng huyết nhân thần quán, huyết khí cuồn cuộn trong thần quán, đầy tà khí.
Huyết nhân thần quán tế luyện bằng đầu của Diêm Vương, có uy lực đặc biệt.
Bàn tay khổng lồ đẫm máu cảm giác hơi thở của Diêm Vương thì khựng giữa không trung rồi tiếp tục đè xuống.
Trong khi bàn tay khựng lại một giây Phong Phi Vân liền thi triển luân hồi tật tốc trốn nhanh ra khỏi phạm vi bàn tay máu trấn áp. Phong Phi Vân bay dọc theo sợi xích, trong đầu xoay chuyển nhanh các cách ứng đối, tìm cách chạy trốn.
Đây là tồn tại có thể tùy ý trấn áp đệ nhất tôn giả Dương giới, Phong Phi Vân ngừng lại một giây là sẽ gặp sát kiếp.
- Phải rồi, Diêm Vương! Dường như nó nhận ra hơi thở của Diêm Vương.
Phong Phi Vân nhớ lúc quan tài hoàng thạch mở ra là Diêm Vương hù nó lùi về.
Lần này khi đối diện huyết nhân thần quán thì móng vuốt khựng lại, chứng minh nó e ngại Diêm Vương.
Phong Phi Vân lấy Thiên Nhất Thánh bình ra, chưa mở miệng hỏi Diêm Vương đã giành nói trước.
- Nhảy vào bình quy đi, có lẽ ngươi còn một cơ hội sống.
- Đùa chắc?
Miệng Phong Phi Vân nói vậy nhưng vẫn biến thành luồng sáng trắng bay vào Thiên Nhất Thánh bình.
Hết cách, Phong Phi Vân không còn lựa chọn nào khác. Móng vuốt đẫm máu đã đè xuống, nếu Phong Phi Vân do dự thêm một pthú là giờ đã bị trấn áp chết.
Cơ thể Phong Phi Vân không chìm xuống đáy Thiên Nhất Thánh bình, khí lạnh băng giá ập vào mặt hắn.
Một luồng sáng xanh bay ra khỏi đan điền của Phong Phi Vân, biến thành Thanh Đồng cổ thuyền. Thuyền cổ có lực lượng kỳ lạ, dù không kích hoạt thì nó vẫn có thể ngăn cản khí lạnh gần như luyện hóa thương sinh.
Thiên Nhất Thánh bình là chí bảo có thể dung luyện quỷ hồn, hoàn cảnh bên trong khắc nghiệt, nhân loại không thể sinh tồn. Chỉ có tồn tại đặc biệt như Diêm Vương là không bị Thiên Nhất Thánh bình luyện hóa.
Bốn phía tối đen, cực kỳ lạnh lẽo. Hồng loan hỏa thường trên người Phong Phi Vân bị áp chế, lửa mỏng manh.
Vù vù vù vù vù!
Gió lạnh thổi qua.
Đây là không phải gió lạnh bình thường, nó là âm sát phong có thể thổi núi sắt thành hạt cát.