Linh Chu​

Chương 1337: Chương 1337: Cướp thê.




- Nghe nói bán yêu tên Phong Phi Vân đã chết, bị mấy chục thế lực Mộng gia truy sát, cuối cùng nhảy vào sông ma, không còn mẩu xương.

Phong Phi Vân nghe đám người thảo luận, đi hướng Bán Yêu Minh.

Ngoài cửa lớn Bán Yêu Minh hẻo lánh có thể giăng lưới bắt chim, hoang tàn và rách nát.

Bán Yêu Minh tiêu điều hơn lần đầu tiên Phong Phi Vân đến. Có một số bán yêu giắt lệnh bài ra vào, ai nấy mặt thẫn thờ, chết lặng, như cái xác biết đi. Một tháng trước vùng lên lại bị máu me trấn áp làm bọn họ tuyệt vọng, cảm giác sự chênh lệch giữa mình và nhân loại thật sự.

Càng biết nhiều càng cảm thấy bán yêu yếu thế, càng khiến người nản lòng.

Một nữ nhân xinh đẹp tóc dài đỏ rực đi ra, da trắng nõn, vóc dáng cao kiều, đùi thon dài, lưng cõng linh cung đỏ rực. Nữ nhân xinh đẹp ra khỏi Bán Yêu Minh, đứng trên thềm đá ngọc một lúc, mặt âm trầm, ánh mắt quyết tuyệt chứa sát khí.

Nữ nhân tóc đỏ không chú ý đến Phong Phi Vân đứng gần đó, trong đầu nàng đang nghĩ một chuyện rất quan trọng.

Phong Phi Vân quen nữ nhân này, dường như tên là Diệp Tiểu Mục, nàng rất thân với Mộng Thái Nhạc, Chiến Việt Danh, Phùng Vãn Hạ, tu vi không yếu, đến đỉnh Thiên Mệnh đệ cửu trọng. Diệp Tiểu Mục từng hợp sức với Chiến Việt Danh đấu lại Mộng Tinh Hổ, tiếc rằng không thắng nổi, bị phế tu vi.

Nhìn linh khí chìm nổi trên người Diệp Tiểu Mục, Khí thế dồi dào thì chắc kim tàm phật đan phát huy tác dụng, giúp nàng phục hồi tu vi.

- Diệp Tiểu Mục.

Diệp Tiểu Mục đi hướng Vực thành chợt nghe Sau lưng có người kêu tên mình, nàng xoay người lại. Đập vào mắt là nam nhân cao gầy, mỉm cười thân thiện, gật đầu với nàng.

Vẻ mặt Diệp Tiểu Mục cảnh giác hỏi:

- Sao ngươi biết tên của ta?

- Ta cũng là bán yêu, trong Đấu Chiến cung thấy nàng và Mộng Tinh Hổ đánh nhau.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

- Chỗ này không phải nơi nói chuyện, đi theo ta.

Phong Phi Vân không vào Bán Yêu Minh, vì bên trong đông đúc tu sĩ, người nhiều vách có tai. Hơn nữa thân phận của Phong Phi Vân bị lộ nghĩa là có gian tế thế lực tiên môn lẫn vào Bán Yêu Minh, không chừng Mộng gia cũng có tai mắt trong đó.

Phong Phi Vân không muốn lộ thân phận quá nhanh, càng không muốn để người Mộng gia biết hắn còn sống. Núp trong bóng tối an toàn hơn đứng ngoài sáng.

Diệp Tiểu Mục ngần ngừ giây lát, cuối cùng đi theo Phong Phi Vân.

Trong Vực thành Quỷ vực, trên một tòa cung khuyết lơ lửng, mấy ngàn khối linh thạch bay vòng quanh cung khuyết như ngôi sao treo trên bầu trời. Đây là nơi tu sĩ quỳnh tương rượu ngon, có nhiều nữ tu sĩ trẻ tuổi xinh đẹp bán nghề, kiếm được số lớn linh thạch.

- Ngươi thật sự là bán yêu?

Diệp Tiểu Mục ngồi trên ghế điêu bằng tử tinh phác ngọc, trên bàn thanh đồng bày đầy linh quả ngàn năm, rượu ngon quý hiếm. Ngồi chỗ này trên cao nhìn toàn bộ Vực thành phồn hỏa.

Các tòa cung các, cổ lâu trôi nổi, linh lộ uốn lượn, linh thú bay trên cao, các lão nhân tiên phong đạo cốt bay lượn. Lần đầu tiên Diệp Tiểu Mục thấy cảnh tượng này.

Bán yêu như Diệp Tiểu Mục không vào nổi cung khuyết lơ lửng này, phí vào cổng là ba trăm khối linh thạch, làm nàng chùn bước.

Nhưng nam nhân ngồi đối diện Diệp Tiểu Mục lây ba trăm khối linh thạch ra mà không chớp mắt cái nào, hắn thật sự là bán yêu sao? Từ khi nào bán yêu giàu như thế?

Phong Phi Vân ngồi đối diện Diệp Tiểu Mục, cười tủm tỉm. Cơ mặt Phong Phi Vân thay đổi, rất nhanh trở về bộ dạng cũ.

Diệp Tiểu Mục mừng như điên:

- Phong huynh đệ!

Diệp Tiểu Mục quá kích động, thân thề mỹ miều nhấp nhô đứng bật dậy. Diệp Tiểu Mục định báo tin tốt về Bán Yêu Minh ngay nhưng bị Phong Phi Vân ngăn lại.

Diệp Tiểu Mục rất cảm kích Phong Phi Vân, là hắn dùng viên phật đan thất phẩm giúp nàng phục hồi tu vi, đây là ơn lớn, ân tình không cách nào trả lại. Diệp Tiểu Mục định quỳ xuống đất hành lễ nhưng bị Phong Phi Vân cản tiếp.

Diệp Tiểu Mục chớp mắt, lộ vẻ yếu ớt:

- Hơn một tháng nay Mộng gia nhiều lần cảnh cáo Bán Yêu Minh nhưng chúng ta vẫn phái nhiều người tìm kiếm ngươi thế nhưng bặt vô âm tín. Mộng gia tuyên truyền khắp nơi là Phong huynh đệ nhảy vào sông ma, không còn mẩu xương. Nhưng tu sĩ Bán Yêu Minh chúng ta không tin, chúng ta biết Phong huynh đệ không phải người bình thường, chắc chắn sẽ trở về!

Gò má Diệp Tiểu Mục ngấn lệ, trong thời gian này nàng chịu nhiều uất ức.

Mộng gia chèn ép, sĩ khí Bán Yêu Minh thấp, những tụ cột trong bán yêu thấy bất lực.

Người Phong Phi Vân vững vàng, đôi mắt kiên quyết, phát ra sức hấp dẫn nhân cách:

- Lần này ta quay về là để Mộng gia trả giá!

Phong Phi Vân nhìn đôi mắt hấp dẫn đầy yêu tính của Phong Phi Vân, cúi thấp đầu, tim đập nhanh, khuôn mặt trắng nõn ửng hồng.

Diệp Tiểu Mục nhỏ giọng nói:

- Phong huynh đệ định làm sao? Ta sẽ giúp ngươi.

Phong Phi Vân nói:

- Mới rồi ta thấy nàng đứng bên ngoài cửa Bán Yêu Minh, phát ra chút sát khí. Nàng định làm gì?

Ánh mắt Diệp Tiểu Mục lạnh băng nói:

- Mộng gia vì nịnh bợ Cửu Tiêu tiên thành định gả tiểu thư Mộng Lăng Yến cho thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành làm tiểu thiếp. Nhưng Mộng Lăng Yến và Mộng đại ca mới là một đôi. Thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành thật đáng ghét, đã có nhiều thê thiếp mà vẫn tham lam, cưỡng ép chia rẽ. Đám tộc lão Mộng gia không phải thứ tốt lành, vì ích lợi của gia tộc hy sinh một nữ nhân, loại gia tộc này không xứng là cổ tộc!

Phong Phi Vân hỏi:

- Chắc không phải nàng muốn đi ám sát thiếu thành chủ Cửu Tiêu tiên thành đi?

- ít nhất phải liều một phen!

Diệp Tiểu Mục vụt ngẩng đầu:

- Chẳng phải chính Phong huynh đệ nói ra câu này sao? Liều vì địa vị bình đẳng, vì tôn nghiêm!

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Ta có nói câu này sao?

Chắc các trưởng lão Bán Yêu Minh vì khích lệ lòng người nên tạo ra 'tuyển tập lời Phong Phi Vân nói'.

Phong Phi Vân hắng giọng, trầm ngâm nói:

- Liều thì cũng phải xem có đáng giá hay không, có thể liều được không, lấy cái gì liều mạng? Tu vi của nàng quá yếu, đi ám sát Tiêu Thiên Duyệt là thiêu thân lao đầu vào lửa, sẽ hại bản thân. Giao chuyện này cho ta, nàng đi Bán Yêu Minh ngay bây giờ, mang Thái Nhạc tới đây.

Diệp Tiểu Mục nhìn thẳng vào mắt:

- Ta có thể làm cái gì?

Phong Phi Vân nhìn mắt Diệp Tiểu Mục, mãi đến khi nàng không chịu nổi chậm rãi cúi đầu, tim nhảy bùm bùm.

Phong Phi Vân cười nói:

- Nàng không cần làm gì hết, báo tiếng bình an với Mộc trưởng lão, thuận tiện hỏi Sau khi Mộng gia cửa nát nhà tan thì có đổi lệnh bài bán yêu tứ giai cho ta không?

Đêm hôm đó Phong Phi Vân khoác áo da phượng vảy rồng mang Mộng Thái Nhạc vào tộc địa Mộng gia, gặp nữ nhân thiên tài Mộng Lăng Yến.

- Ta ở bên ngoài canh chừng, nhớ tốc chiến tốc thắng . . . Khụ khụ . . . được rồi, coi như ta không nói câu này.

Phong Phi Vân ra khỏi khuê phòng của Mộng Lăng Yến, đóng cửa lại.

Phong Phi Vân bày trận pháp trên cửa, bao phủ gian phòng này lại tránh cho bị tộc lão Mộng gia phát hiện . . . Chuyện tốt.

Điều nên nói Phong Phi Vân đã nói với Mộng Thái Nhạc. Tuy Mộng Thái Nhạc sinh ra trong Mộng gia nhưng rất ghét Mộng gia, gã đồng ý phối hợp với Phong Phi Vân. Huống chi việc này có thể giúp Mộng Thái Nhạc và người yêu bên ngoài. Gã ngu gì không làm?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.