Linh Chu​

Chương 448: Chương 448: Cửu Long Bão Trụ. (1)




Chiến lực của Hắc Phong Nham còn trên cả Hoàng Đạo Nam, cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, đã mở ra 180 tòa mệnh huyệt, tăng thêm cửu hàn huyền thiết khải trên người hắn, thực lực ổn cư ở top 5 một đời tuổi trẻ Sâm La Điện đệ tứ điện.

Phong Phi Vân vác lấy đùi ngọc của Bạch Như Tuyết, khóe miệng nhe răng cười, nhéo nhéo khuôn mặt gởi cạm của nàng, trong mắt bắn ra bốn mươi đạo thần thức bám lên trên bạch thạch cự đao.

Oanh!

Bốn mươi đạo thức thức cưỡng hãn thế nào? Bạch thạch cự đao mãnh liệt từ trên mặt đất bay đi, phát ra một tiếng "Long ngâm", bốn mươi đầu Long hình đao khí màu trắng đồng thời chém ra ngoài.

Một đao chém ra bốn mươi chiêu, mỗi một chiêu đều là "Long Hoàng Nhất Đao Sát" mười tầng chân tủy.

Bành, bành, bành...

Hắc Phong Nham sát khí nghiêm nghị, cách hơn 10m, bị bốn mươi đạo đao khí bắn cho phải nằm sấp trên mặt đất, cửu hàn huyền thiết khải trên người cũng bị nghiền nát thành từng khối sắt vụn. Hắn miệng lớn thổ huyết, nhưng không cách nào đứng lên được nữa.

- Phong Phi Vân, ngươi lăng nhục nữ nhân Tà Tông ta, ngươi sẽ trả một cái giá lớn thảm trọng, sẽ trở thành công địch của toàn bộ Sâm La Điện Thập Điện. Thủ đoạn ngon độc của Tà Tông chúng ta không phải ngươi có thể tưởng tượng đâu. Mặc dù là những cao thủ đứng đầu một đời tuổi trẻ Vạn Tượng Tháp cũng không dám chính thức đắc tội Tà Tông, sợ gặp phải trả thù điên cuồng, bọn hắn cũng chỉ có thể ẩn nhẫn, huống chi là ngươi.

Hắc Phong Nham cắn một răng máu, vẫn không tin Phong Phi Vân dám làm loại chuyện tày đình này.

- Vậy ngươi trở về đi nói cho một ít điện hạ Tà Tông kia biết, nữ nhân này là bị Phong Phi Vân của Vạn Tượng Tháp chơi, bị buộc trên cây chơi đấy. Ngươi tà, ta càng tà hơn ; ngươi ác, ta càng ác. Chuyện đệ tử Vạn Tượng Tháp khác không dám làm, Phong Phi Vân ta dám làm. Hắc hắc!

Phong Phi Vân nhếch miệng cười cười, một tay kéo bay hung y màu trắng sữa của nàng, lộ ra bộ ngực nửa hình bát kia, hương diễm đến khiến cho người phún huyết.

Hắn mãnh liệt ép chặt lấy Bạch Như Tuyết, tách ra đôi chân tuyết trắng, chen vào giữa hai chân nàng, lực lượng khổng lồ khiến nàng không cách nào phản kháng được.

(Thiếu text nguồn, mong độc giả thông cảm)

- Chơi rồi!

Thiếu niên mặt đen vỗ lên đùi, rất là hào khí vượt mây nói.

Hai chữ này vốn tục tằng đến không thể tục tằng hơn, nhưng giờ phút này lại có một loại ma lực thần kỳ, khiến người toàn thân chấn động, tinh thần phấn khởi.

Thiếu niên mặt đen bưng chén lên cuồng uống một hớp, cười cười, lại nói:

- Mà để ta nói rõ cho các ngươi biết, tình huống lúc đó là thế này, dáng người Bạch Như Tuyết tự nhiên là tuyệt diệu, lớn lên càng đẹp như tiên nữ, nhưng khi nàng nhìn thấy bảo bối của Phong Phi Vân thì lại bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, một đời Tà Tông yêu nữ, thiếu chút nữa đã bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

- Chẳng lẽ Phong Phi Vân lại là một cây kình thiên trụ?

Có người lên tiếng kinh hô.

- Thông minh!

Thiếu niên mặt đen dựng lên một ngón tay cái, tán thưởng nhìn hắn một cái, cười nói:

- Nhưng ngươi vẫn xem thường Phong Phi Vân rồi, đó há chỉ là một cây Kình Thiên Trụ? Phải biết rằng Phong Phi Vân là ai? Đây chính là Yêu Ma Chi Tử, trong thân thể chảy xuôi theo một nửa Yêu Ma chi huyết, mà hắn cây bảo bối của hắn cũng chính là... Cửu Long Bão Trụ trong truyền thuyết. Hắc hắc, sợ rồi chứ, các ngươi hiện giờ biết rõ Bạch Như Tuyết lúc ấy bị dọa đến thảm cỡ nào chưa?

Đát đát!

Một đại hán mang quần lớn, mang theo Phương Thiên Họa Kích to như cái chén, lộ ra lồng ngực đi tới, cười hắc hắc, nói:

- Phong Phi Vân trong một đời tuổi trẻ có thể xưng hùng, tu vị cường đại cỡ nào, ngươi trốn ở một bên, hắn lại không biết?

- Đúng vậy! Nghe đồn Linh Giác của Phong Phi Vân cực kỳ đáng sợ, ngươi đã có thể nhìn rõ ràng Cửu Long Bão Trụ của hắn, hắn lại không phát hiện ra ngươi sao?

Lại có người tỏ vẻ hoài nghi.

Thiếu niên mặt đen trừng mắt nhìn đài hán kia, hiển nhiên là đang trách hắn hủy đi đài của mình, sắc mặt khẽ biến thành hơi nghiêm chỉnh nói:

- Các ngươi biết cái gì, tất cả tinh lực của Phong Phi Vân lúc ấy đều đặt ở trên người Bạch Như Tuyết, huống chi, chung quanh còn có mấy cao thủ Tà Tông cực kỳ cường đại nhìn chằm chằm, ta lại trốn ở nơi bí ẩn nhất, hắn tự nhiên không phát hiện được ta.

Nghe xong lời này, một đám đệ tử Vạn Tượng Tháp sắc mặt đều thay đổi, tu vị của Bạch Như Tuyết cũng đã cực kỳ đáng sợ, lúc ấy lại có cao thủ Tà Tông ở bên, Phong Phi Vân chẳng lẽ địch nổi nhiều cường giả như vậy sao?

Thiếu niên mặt đen thành công chuyển dời tầm mắt mọi người, khiến lực chú ý của mọi người đều chuyển đến trên người đám siêu cấp cường giả Tà Tông kia.

- Mấy tên siêu cấp cao thủ Tà Tông kia đến cùng là ai?

Thiếu niên mặt đen lạnh lùng cười, nói:

- Nói ra, sợ là sẽ dọa chết các ngươi. Hoàng Đạo Nam, Hắc Phong Nham, Hồng Ma Phương.

Hí!

Tất cả mọi người ngược lại hít một hơi hơi lạnh.

Hung danh của mấy người này gần đây đều đã truyền khắp thiên hạ, chuyên môn săn giết đệ tử Vạn Tượng Tháp, không biết có bao nhiêu thiên tài tuấn kiệt đều chết trong tay của bọn hắn.

Ở trong Thần Cơ Đại viên mãn, bọn họ đều là cường giả như vậy, khiến người nghe thấy mà sợ hãi.

Mấy tên hung nhân này, trong tay mỗi người đều nhiễm đầy máu của hùng chủ một đời tuổi tr, đệ tử Vạn Tượng Tháp ở đây đều phải trốn xa bọn hắn.

- Chỉ tiếc bọn hắn quấy rầy chuyện tốt của Phong Phi Vân, Hoàng Đạo Nam bị Phong Phi Vân một cước giết chết, hài cốt không còn. Đầu Hắc Phong Nham cũng bị Phong Phi Vân băm xuống dưới, treo trên đỉnh cây. Chỉ có Hồng Ma Phương chạy đi như chó nhà có tang, hắc hắc, nếu hắn không chạy đi nhanh, chỉ sợ cũng không còn mạng rồi.

Thiếu niên mặt đen thổ mạt hoành phi, tất cả lời hắn nói, ngoại trừ Cửu Long Bão Trụ ra đều thập phần ăn khớp với tình huống lúc ấy, khiến người hoài nghi, chẳng lẽ hắn lúc ấy thật sự ở đấy sao?

Đại hán trần truồng kia cũng lộ ra nghi ánh mắt mê hoặc, trầm tư một lát, nói:

- Hắc hắc, ta vẫn muốn nghe đoạn giữa Phong Phi Vân và Bạch Như Tuyết.

- Rất đúng, rất đúng, đây mới là trọng điểm.

...

Mọi người đã cực kỳ tin tưởng lời thiếu niên mặt đen kia, muốn nghe vào trọng điểm.

Thiếu niên mặt đen ngửa đầu thở dài một tiếng, phiền muộn nói không nên lời, nói:

- Đó là một bức hình ảnh thê thảm, Phong Phi Vân ma tính bộc phát, tựa như Thái Cổ Thần Viên, giống như Địa Ngục Cuồng Long, cây Cửu Long Bão Trụ dưới thân tựa như một cây thần thương vô địch, đâm đến khiến Bạch Như Tuyết kêu cha gọi mẹ, kêu thảm thiết liên tục, huyết tuyền chảy nhỏ giọt.

- Phong Phi Vân bộc phát ra tiếng cuồng khiếu như dã thú, vò nát kiều hoa, xé rách cỏ non, hắn dậm chân, toàn bộ đại địa liền đều bị run rẩy; hắn ngẩng đầu thét dài một tiếng, bầu trời cũng ảm đạm thất sắc. Khí lực của hắn thật sự quá cường đại, thật giống như vô cùng vô tận, có thể hạ gục cả một đầu mẫu kỳ ngưu ... Khục khục, gần đó chỉ là lời tượng trưng thôi.

Tất cả mọi người lần nữa ngược lại hít một hơi hơi lạnh, phảng phất như đều sáp nhập vào không khí lúc đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.