Xác Tuyết Lang đại nhân rung mạnh phá băng bay ra, biến thành một con nhện màu trắng.
Tuyết Lang đại nhân tức giận quát:
- Nhân loại đáng ghét, ngươi nghĩ chém đầu là có thể giết được ta?
Một cái chân nhện to chém hướng Phong Phi Vân, săcv bén như thần nhẫn màu trắng.
Phong Phi Vân nói:
- Quên mất, nguồn sự sống của yêu tộc không nằm ở phần đầu. Đầu người chỉ là một phần thân thể ngưng tụ từ yêu lực của các ngươi.
Phong Phi Vân nhanh chóng thụt lùi, không đấu cứng với Tuyết Lang đại nhân.
Đầu không phải phần trí mạng của yêu tộc, dù bị chặt đứt đầu chưa chắc bọn họ sẽ chết.
Thứ quan trọng nhất của yêu tộc là yêu châu, yêu hồn.
Đương nhiên chém yêu tộc thành hai khúc thì sức sống mạnh mấy cũng sẽ chết.
Tuyết Lang đại nhân nói:
- Tiếc rằng ngươi hiểu ra quá muộn.
Tuyết Lang đại nhân lại ngưng tụ thành hình người, biến thân nữ nhân vô cùng quyến rũ, đẹp như tiên, giống bộ dạng lúc trước y như đúc, cái đầu mọc ra từ cần cổ.
Phong Phi Vân lấy quan tài hoàng thạch ra, đỡ chưởng ấn của Tuyết Lang đại nhân.
Phong Phi Vân cười nói:
- Chém đầu ngươi một lần, dù không thể giết ngươi cũng tiêu hao nhiều yêu hồn, thân thể sẽ suy yếu rất lâu. Chém thêm mấy lần thì ngươi còn sống nổi không?
Phong Phi Vân phun ra phượng hoàng nghiệt hỏa, biến thành biển lửa bao bọc không gian.
Hai Bạch Chu yêu tộc bị băng tinh đóng băng gào rú, một nửa người ló ra khỏi băng tịnh nhưng bị phượng hoàng nghiệt hỏa đốt khét, cảm giác rất khủng khiếp, thật là vừa băng vừa lửa.
Phập!
Cơ thể hai Bạch Chu yêu tộc bị hai thanh trường kiếm xương trắng đâm thủng, tiếng hét nhỏ dần, chỉ còn hai cái yêu thi.
- Ồn ào quá.
Phong Khanh Khanh cất hai thanh trường kiếm xương trắng, nói:
- Mao Thành Thật, thu hai yêu thi cho ta, đổi quân công rồi tỷ tỷ chia hai điểm cho ngươi.
Mao Thành Thật nói:
- Tỷ tỷ? Bối phận không đúng đi?
Cốc cốc!
Phong Khanh Khanh cầm trường kiếm xương trắng gõ vào người thánh thực quả, nó la hét, ngoan ngoãn đi thu yêu thi.
Phong Khanh Khanh nhặt một thanh chiến kiếm màu đen bên ao đỏ, hoa văn chi chít, Khí thế trên thân kiếm cực mạnh mẽ. Cầm thanh kiếm cảm giác làn da nhói đau như bị kiếm khí vô hình cắt vào người.
- Đây là kiếm gì? Dường như uy lực rất mạnh.
Tay ngọc gõ thân kiếm, đầu ngón tay Phong Khanh Khanh thủng hai lỗ, là bị kiếm khí vô hình cắt vỡ.
Thánh thực quả kéo cái túi to đến trước mặt Phong Khanh Khanh, trong túi chứa hai yêu thi.
Thánh thực quả nói:
- Đây là kiếm phôi mô phỏng theo thần binh, bên trong có một lũ kiếm hồn, uy lực gần bằng linh khí thập phẩm.
- Linh khí thập phẩm? Thứ tốt, mau thu nó!
Trong mắt Phong Khanh Khanh tràn ngập khó tin, nàng chớp chớp mắt, vội cất kiếm phôi Cửu Tiêu thần kiếm vào giới linh thạch treo bên hông. Phong Khanh Khanh liếc trộm Phong Phi Vân, thấy hắn bận đánh nhau với Tuyết Lang đại nhân, không chú ý đến mình thì thở phào nhẹ nhõm.
Tuyết Lang đại nhân rất mạnh, nhưng lúc trước nàng bị Tiêu Thiên Duyệt đánh thương, lại bị Phong Phi Vân chặt đứt đầu. Tuyết Lang đại nhân đã ngưng tụ ra cái đầu mới nhưng tiêu hao nguyên khí rất lớn, bây giờ không thể trấn áp Phong Phi Vân nổi.
Tuyết Lang đại nhân thầm nghĩ:
- Cứ tiếp tục chiến đấu thế này không có lợi cho ta, rút đi trước rồi tính.
Miễn là phục hồi tu vi thì Tuyết Lang đại nhân nắm chắc trăm phần trăm giết chết Phong Phi Vân.
Đang lúc Tuyết Lang đại nhân định rút đi thì cái ao đỏ điên cuồng dâng lên, khí lạnh màu đỏ lao ra.
Nhìn khí lạnh màu đỏ, Tuyết Lang đại nhân biến sắc mặt.
Lúc trước Tuyết Lang đại nhân tiếp xúc một luồng khí lạnh màu đỏ nên cơ thể mới bị đóng băng, nàng không muốn nếm mùi lần thứ hai.
- Bán yêu, lần sau tỷ tỷ sẽ đến giết ngươi!
Cơ thể Tuyết Lang đại nhân biến thành luồng sáng bắn lên trên, lao ra khỏi khí lạnh màu đỏ.
- Đi đâu?
Lưng Phong Phi Vân giương đôi cánh đỏ thẫm, cơ thể bay lên cao, tốc độ mau hơn Tuyết Lang đại nhân.
Sau lưng vang tiếng Phong Khanh Khanh kêu cứu:
- Ca! Có thứ gì kéo ta vào ao!
Bùm bịch!
Tiếng rơi xuống nước.
Phong Khanh Khanh vùng vẫy trong ao lạnh thấu xương, nàng sặc nước gào la:
- Thành Thật . . . Thành Thật . . . Kéo ta lên . . . Thành Thật . . . Tay của ngươi đâu?
Phong Khanh Khanh dần bị lực lượng bí ẩn kéo xuống đáy hồ.
Thánh thực quả nói:
- Ta . . . Ta không có tay . . .
Phong Phi Vân trơ mắt nhìn Tuyết Lang đại nhân, miễn cưỡng xoay người bay hướng ao đỏ.
Chưa bay đến bên cạnh ao Phong Phi Vân đã đụng phải một đoàn khí lạnh màu đỏ, có luồng chí âm chí hàn xâm nhập vào làn da, muốn đóng băng máu Phong Phi Vân.
Làn da toàn thân Phong Phi Vân kêu xèo xèo, kết một tầng băng tinh.
- Phá cho ta!
Mười tám khối xương phượng bốc cháy biến thành mười tám đoàn lửa hừng hực đẩy những khí lạnh màu đỏ ra ngoài người.
- Tiểu Khanh Khanh, nàng ở đâu?
Phong Phi Vân đi trong khí lạnh màu đỏ, càng đến gần cái ao thì khí lạnh càng mạnh mẽ, ánh sáng càng đỏ, đỏ sậm làm người ta không mở mắt ra được.
Một cục băng to màu đỏ bên cạnh ao phát ra thanh âm:
- Nàng rơi vào trong ao!
Phong Phi Vân nghe ra là giọng của thánh thực quả, nó cũng bị đông, người kết tầng băng dày.
Thánh thực quả run run nói:
- Ta . . . Ta không có tay . . .
- Không có tay thì ngoan ngoãn ở lại đây!
Phong Phi Vân hít sâu, người bốc cháy lửa, áo da phượng vảy rồng sắp bị kích hoạt. Tiếng rồng ngâm phát ra từ vảy rồng, phượng hót từ da phượng.
Bùm!
Phong Phi Vân nhảy vào ao đỏ.
Cơ thể rơi vào chất lỏng đỏ lạnh thấu xương, Phong Phi Vân chớp mắt bị đông cứng. Thần thức sắp bị đông, máu thành khối băng.
Ba ngàn vạn hạt tro thánh linh trong cơ thể Phong Phi Vân vận chuyển phát ra lực lượng thánh khiết khiếp người, khiến cơ thể sắp đóng băng phục hồi sức sống.
Đây là hơi thở của thánh linh, dù chỉ là tro cốt linh khí xói mòn hết nhưng vẫn có lực lượng khó thể tưởng tượng.
Phong Phi Vân nhét một viên niết bàn đan vào miệng, để phòng ngừa.
Cái ao màu đỏ này rất kỳ lạ, không ai dự đoán được nguy hiểm bên trong thế nào. Lỡ gặp phải tử kiếp cùng lắm lại niết bàn.
Niết bàn lần thứ tư không dễ hoàn thành, nguy hiểm hơn hẳn ba lần trước tổng hợp lại. Dù Phong Phi Vân nuốt niết bàn đan thì chỉ tăng mấy phần trăm xác suất thành công, vẫn rất khó niết bàn.
- Thất sắc tuyền có thể tăng xác xuất thành công niết bàn!
Phong Phi Vân nghĩ đến lời thánh thực quả nói, hắn lấy một giọt ngân nguyệt tuyền thủy ra, nuốt vào trong người, dùng kim tàm phật khí bao bọc ngân nguyệt tuyền thủy đưa đến đan điền, rơi vào Thanh Đồng cổ thuyền.
Nếu lần này không trải qua niết bàn thì Phong Phi Vân có thể lấy ngân nguyệt tuyền thủy ra khỏi người, không đến mức uổng phí.
Đây là thánh tuyền! Dù chỉ một giọt vẫn vô cùng quý giá, nếu bị dùng mất Phong Phi Vân sẽ đau muốn chết.
Chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ, Phong Phi Vân chìm xuống ao đỏ, ba ngàn vạn đốm sáng không ngừng chuyển động ngăn chặn khí lạnh.
- Sao lại là một mai rùa nữa?
Phong Phi Vân chìm xuống đáy ao, thấy dấu mai rùa trên một tảng đá.