Linh Chu​

Chương 1909: Chương 1909: Di châu hỗn nguyên đại thế giới. (1)




Đương nhiên yêu tộc oài thực vật nếu không ngưng hình hóa thể thì sức chiến đấu rất thấp. Thực vật sinh trưởng một trăm vạn năm có lẽ chỉ tương đương với sức chiến đấu tu sĩ nhân loại Thiên Mệnh cảnh.

Có được thì có mất, có mất mới có được.

Đây chính là thiên đạo, dư bù đắp cho thiếu.

Phong Phi Vân cười nói:

- Tang Ngô lão tổ biết trước ta định đến tìm lão nhân gia?

Cổ Kỳ nói:

- Lão tổ tuổi thọ lâu dài, trí tuệ mênh mông như tinh hải, trong thiên địa bất cứ biến đổi gì cũng không gạt được lão tổ. Phong công tử hãy cùng ta đi Tổ Thụ giới.

Phong Phi Vân gật đầu, đi theo Cổ Kỳ lại bước vào cổ trận đài.

* * *

Trước thái cổ bán yêu có thể đột phá Vũ Hóa cảnh, nhưng sau thái cổ thì không thể đột phá Vũ Hóa cảnh. Chuyện này chắc chắn liên quan đến hoàn cảnh thiên đạo Tây Ngưu Hạ Châu hiện tại.

Dựa theo tài liệu Thủy Nguyệt Thiên cảnh thu thập, Hiên Viên Nhất Nhất nêu ra một phỏng đoán. Trước thái cổ thiên hạ chia làm cửu châu, mỗi một châu hoàn cảnh thiên đạo khác nhau. Có lẽ trên đại lục này bán yêu có thể đột phá Vũ Hóa cảnh, trong lục địa khác bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh. Tây Ngưu Hạ Châu là lục địa bán yêu không thể đột phá Vũ Hóa cảnh.

Ban đầu Phong Phi Vân nghe suy đoán của Hiên Viên Nhất Nhất cảm thấy rất khó tin, nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy rất có thể là vậy.

Thiên đạo quy tắc khác nhau tùy theo không gian và thời gian.

Ví dụ một số đại giới trong Tây Ngưu Hạ Châu mặc cho tu sĩ cố gắng tu luyện cỡ nào, được bao nhiêu thiên tài địa bảo nhưng không thể đến cảnh giới niết bàn, như bị lực lượng thiên đạo vô hình đè chết dưới cảnh giới niết bàn. Nơi như thế gọi là mảnh đất thiên đạo bần cùng.

Đồn rằng long tộc có một lãnh địa, dựng dục ấu long trong chỗ đó vừa sinh ra liền có tu vi cảnh giới niết bàn. Tư chất khác nhau tu luyện trong lãnh địa ka thì tốc độ tu luyện nhanh hơn nơi khác gấp mười lần. Chỗ như vậy gọi là vùng đất thiên đạo ban ơn.

Điều này chứng minh một vấn đề, đại vực chênh lệch, thiên đạo quy tắc cũng khác biệt theo. Nhưng thiên đạo quy tắc biến đổi ẩn hình, người bình thường không cảm nhận được.

Ngay cả thánh linh chỉ tu luyện đạo thánh linh của mình, thấy thiên đạo quy tắc tồn tại. Nhưng muốn hiểu rõ biến đổi thiên đạo quy tắc thì đa số thánh linh không làm được.

Nhưng trong thiên địa có một sinh linh cảm nhận rõ rệt thiên đạo quy tắc tồn tại, thậm chí biết thay đổi ẩn hình.

Sinh linh đó chính là Tang Ngô lão tổ của Thụ tông.

Không ai biết Tang Ngô lão tổ sống bao lâu. Có người nói Tang Ngô lão tổ là hóa thạch trong thiên địa. Có người nói tuổi của Tang Ngô lão tổ chắc ngang ngửa với lượng kiếp cổ dược. Có người nói vòng tuổi trong thân thể Tang Ngô lão tổ nhiều còn hơn thiên đạo quy tắc.

Phong Phi Vân đặc biệt đến thăm Tang Ngô lão tổ, hắn cứ nghĩ bối phận của mình thấp, khó mà được gặp mặt Tang Ngô lão tổ. Nên trước đó Phong Phi Vân xin Lưu quản gia viết phong thư giới thiệu, chẳng ngờ Tang Ngô lão tổ đã biết trước hắn sẽ tới.

Phong Phi Vân thầm nghĩ:

- Lần này tìm đúng hướng rồi.

Tổ Thụ giới nằm ở biên giới Tây Ngưu Hạ Châu, gần hồng hoang cổ hải. Nơi này núi cao còn hơn cả trời, nham thạch tồn tại xa xưa hơn cả đất đai. Chốn này là thiên đường của thực vật, tùy thời trông thấy nhiều giống lời kỳ lạ.

Một gốc bội lân thụ rực cháy ngọn lửa, gió thổi qua lá cây tóe lửa, phát ra tiếng kỳ lân gầm rống.

Trên bầu trời lơ lửng muôn vạn kỳ hoa, giữa các hoa xuyên qua tia chớp. Chính giữa kỳ hao có một nữ nhân ngồi xếp bằng, mở mắt hờ hững liếc đám người Phong Phi Vân một cái rồi nhắm lại.

Cổ Kỳ nói:

- Đó là Phạn Hoa Lôi Tổ, tu vi đến cảnh giới chuẩn thánh, đức cao vọng trọng trong Thụ tông, từng nghe Tang Ngô lão tổ tông giảng đạo.

Cổ Kỳ dẫn đám người Phong Phi Vân xuyên qua biển sét đi vào dãy núi viễn cổ. Khắp nơi là khí thế hùng hồn, một gốc cây ngọn cỏ đều có lực lượng bán thánh.

Phong Phi Vân nói:

- Chỗ này không uổng là mảnh đất vĩnh hằng tồn tại từ thái cổ, số lượng cường giả Thụ tông chắc vượt xa bên ngoài phỏng đoán.

Cổ Kỳ cười nói:

- Phong huynh là nhân loại thứ nhất có tư cách vào Tổ Thụ thần lĩnh. Bên ngoài xem chúng ta như thế nào không quan trọng, chúng ta chỉ muốn tìm chỗ yên ồn để sống, không muốn tranh giành tài nguyên, đánh giết với ai.

Phong Phi Vân gật gù:

- Yêu tộc loại thực vật không cần nuốt linh dược, chẳng cần linh thạch, chỉ cắm rễ vào đất là có thể hấp thu khí đất đai tăng cao tu vi.

Cổ Kỳ nghiêm túc nói:

- Phong huynh nói sót một điều. Chúng ta không chỉ có thể hấp thu khí đất đai, còn có thể phản hồi nhiều thứ cho thiên địa, không phải luôn cướp lấy.

Phong Phi Vân nói:

- Có một chuyện ta không hiểu. Yêu tộc loại thực vật sử dụng tài nguyên không xung đột với nhân tộc, thái cổ thánh yêu tộc, tại sao không trực tiếp cắm rễ trong lãnh thổ nhân tộch, yêu tộc, thú tộc?

Cổ Kỳ nhìn Phong Phi Vân, cười nói:

- Trước khi Hiên Viên Đế Sư xuất hiện thì tộc phụ thuộc vào các đại yêu tộc, làm phụ thuộc chưa chắc sống nổi. Tại sao Hiên Viên Đế Sư dẫn dắt nhân tộc khai sáng ra lãnh tohỏ của riêng mình? Thành lập vương triều nhân loại?

Phong Phi Vân cười cười:

- Đã hiểu.

Cổ Kỳ mỉm cười nói:

- Đến nơi.

Phong Phi Vân đứng bên vách đá cheo leo, nhìn xuống mây mù mịt, tầng tầng lớp lớp, mênh mông khó lường. Phong Phi Vân thi triển Phượng Hoàng Thiên Nhãn cũng không thấy đáy vực.

Ầm!

Một rễ cây đen thui cổ xưa từ đáy vực sâu leo lên, xuất hiện trên vách đá.

Rễ cây hiện khuôn mặt người già nua, cằm và đỉnh đầu là rễ cây, mặt đầy khe rãnh.

Cổ Kỳ nói:

- Bái kiến lão tổ tông!

Phong Phi Vân khom người hành lễ:

- Bái kiến Tang Ngô lão tổ!

Tuy chỉ là một khúc rễ cây nhưng khí thế quá khổng lồ, làm người ta kính sợ. Đây là thụ hánh cổ xưa, không ngưng thể biến hóa đã thành thánh.

Giọng Tang Ngô lão tổ gia nua nói:

- Phong Phi Vân, khi lão hủ phá vỡ nguyền rủa Vũ Hóa cảnh liền biết sớm muộn gì ngươi sẽ đến đây. Cổ Kỳ, ngươi lui xuống đi.

Cổ Kỳ lại cúi đầu hướng Tang Ngô lão tổ, đi xuống.

Phong Phi Vân nói:

- Xin Tang Ngô tiền bối chỉ điểm bến mê.

Tang Ngô lão tổ điều chỉnh hình dạng, rễ cây biến hình giống người nhưng chỉ hơi giống, không phải ngưng hình hóa thể. Kết cấu thân thể vẫn bằng gỗ, đầu và cằm đầy rễ.

Tang Ngô lão tổ nói:

- Chúng ta hãy nói từ ban đầu đi. Phong Phi Vân, ta hỏi ngươi, có biết tên của đại thế giới này?

Phong Phi Vân cung kính nói:

- Tây Ngưu Hạ Châu, không, Cửu Châu.

Tang Ngô lão tổ lắc đầu, nói:

- Cửu Châu là chín khối đại lục nổi trên mặt biển, diện tích không đén một phần mười đại thế giới này. Nhiều nơi trong đại thế giới bị nước biển phủ lên, diện tích đại dương vô biên vô hạn, xa không lường được. Dù là thánh linh chưa chắc bay đến tận cùng đại dương.

Phong Phi Vân rất rung động, nhưng hắn không nghi ngờ lời của Tang Ngô lão t

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.