Linh Chu​

Chương 866: Chương 866: Diêu Cát. (1)




Tất Trữ Suất nói ra lời này cũng kích động không thôi, dù sao những nữ tử kia khuynh sắc khuynh thành, cho dù biến thành thi nô vẫn sắc nước hương trời, làm cho người ta thèm thuồng.

Âm Hư thi động cản thi bí thuật vô cùng quỷ dị, không chỉ có thể khống chế những nữ thi, còn có thể làm cho thi thể các nàng mang theo độ ấm, thậm chí che dấu tử khí trên người các nàng, rót vào sinh khí, có chút thủ đoạn cấm kỵ làm cho các cường giả cự phách không thể phân biệt ra đó là người hay thi thể.

Lợi dụng những nữ thi khuynh sắc khuynh thành này giết người, tuyệt đối là một chuyện vô cùng khủng bố, nhiều có thể làm cho nam nhân chết vô thanh vô tức, khi chết còn lâng lâng.

- Đúng rồi, Phong Nhị Cẩu, làm sao ngươi biết nàng tên là Diêu Cát?

Tất Trữ Suất hiếu kỳ hỏi.

Giọng Phong Phi Vân khác thường, ho khan hai tiếng nói:

- Từng có duyên gặp qua một lần

- Cũng chỉ là gặp qua một lần đơn giản như thế sao?

Tất Trữ Suất không tin nhìn qua Phong Phi Vân.

- Ngươi tốt nhất không nên hỏi quá nhiều, ta cuối cùng cảm giác nữ nhân này có vấn đề rất lớn.

Phong Phi Vân cảm giác có ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào hắn, loại cảm giác này thập phần rõ ràng, còn rõ ràng hơn cả thần niệm ngũ đệ tử thái sư nhiều.

Ánh mắt Diêu Cát như sinh hoa, phát ra hào quang như ngọc, hơi dừng bước thì tiên nhạc cũng ngừng, đôi mắt như sứ trắng nhìn về phía Phong Phi Vân, cái nhìn này tràn ngập nét phong tình vạn chủng, tu sĩ chung quanh kinh hô, rất nhiều người đều cảm thấy như trúng mê hương, toàn thân như nhũn ra, xương cốt tê dại.

Tất Trữ Suất bờ môi run lên, nói:

- Ánh mắt của nàng... Thật lợi hại, giống như sinh ra dòng điện vậy, không có mấy nam nhân có thể chống đở được ánh mắt của nàng.

Phong Phi Vân cầm một tay Tất Trữ Suất, khiến cho hắn không đến mức té xuống đất, cách một tầng lụa đen nhìn qua Diêu Cát, tuy mang theo mũ rộng vành nhưng mà hắn đã biết thân phận của mình bị nàng nhận ra.

Cô gái này thật sự quá thần bí, làm cho người ta không đoán được trong lòng của nàng đang suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Diêu Cát dừng lại trên người Phong Phi Vân một chnuts, liền mỉm cười, sau đó phiêu nhiên rời khỏi, trên người hào quang thánh khiết bao phủ, tươi mát lịch sự tao nhã nhưng lại che đấu khí tức âm hàn khủng bố.

Nàng đi lên thiềm đá cẩm thạch, tiến tới ngọc điện bên cạnh đài chiến đấu, mặc đã đi xa nhưng mà trong không khí vẫn lưu lại hương thơm nhàn nhạt của nàng, giống như hương vị của hoa tường vi.

- Vì sao nàng xuất hiện ở nơi này?

Phong Phi Vân nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng.

- Đi, đi, chúng ta cũng đi ngọc điện ngồi một chút, thuận tiện trao đổi tình cảm với nàng.

Tất Trữ Suất hết sức kích động, lôi kéo Phong Phi Vân muốn đi vào trong ngọc điện.

Phong Phi Vân nói:

- Ngọc điện kia chỉ có người mang thân phận cao quý mới vào được, chúng ta vào không được.

Bên cạnh mỗi tòa chiến đài đều có một tòa ngọc điện, chỉ có người thân phận đặc thù không muốn người khác nhận ra mình mới có thể tiến nhập trong đó, rất nhiều đại nhân vật chưởng giáo tiên môn tiến vào trong đó nghỉ ngơi, vừa xem cuộc chiến.

Đương nhiên một ít vương giả, bá chủ trẻ tuổi tu vị cường đại cũng có thể tiến vào ngọc điện, tùy thời chuẩn bị leo lên chiến đài, nghênh chiến quần hùng thiên hạ.

Diêu Cát tiến vào trong ngọc điện thì có một ít tu sĩ trẻ tuổi tiên phong đạo cốt đi theo tiến vào ngọc điện, bọn họ đều bị dung nhan khuynh thành của Diêu Cát hấp dẫn, muốn thân cận nhiều.

Tất Trữ Suất tự nhiên muốn đi, nhưng lại không có tư cách tiến vào ngọc điện, chỉ có thể than thở mà nhìn.

Giờ phút này trên chiến đài chữ hoàng có hai người trẻ tuổi đang giao thủ, đều có tu vị Thiên Mệnh nhất trọng, trên người có linh mang hộ thể, giữa không trung có lôi phủ bay múa, điện mang bắn ra bốn phía.

Rất nhanh một thiếu niên trong đó bị đánh bại, thân thể bị lôi điện xuyên thủng, thụ trọng thương, sau đó bị một chưởng đánh bay ra ngoài, té vào trăm bậc thang ngọc.

- Chiến!

Ngay trong nháy mắt này có mấy trăm trẻ tuổi tuấn tài tu vị không tầm thường từ dưới bậc thang ngọc tiến lên, mỗi một người không ngừng nhảy lên cao, đánh đạp nhau tàn nhẫn, cuối cùng có một đại hán râu bạc leo lên đài chiến đấu.

Đại hán lên đài chiến đấu thì đài chiến đấu tiếp tục đóng lại, hắn mang theo tu sĩ thất bại quay trở về.

Đây là một hồi cạnh tranh kịch liệt, muốn leo lên đài chiến đấu cũng không phải chuyện dễ dàng, rất nhiều tu sĩ trẻ tuổi ngã xuống dưới đài, máu tươi ba thước.

- Ha ha! Vẫn là lão tử chạy trốn nhanh.

Đại hán này cao ba thước, toàn thân đều là lông dài, trên cánh tay cơ bắp bành trướng, căng cứng giống như sắt thép đúc thành, trong tay cầm một thanh Phương Thiên Họa Kích thô to như chén ăn cơm, một cước đạp lên đất, chiến đài run rẩy kịch liệt.

Phong Phi Vân cùng Tất Trữ Suất cảm giác quen mắt, nhìn cả buổi mới nhận ra người này, không phải Vương Mãnh thì là ai?

Mới hai năm không gặp tên này đã cao hơn rất nhiều, cơ hồ khiến mọi người nhận không ra.

- Ta chính là đệ tử Vạn Tượng Tháp, đệ tử thân truyền tháp chủ Vũ tháp, Vương Mãnh, huynh đệ chỉ giáo.

Vương Mãnh chất phác trung thực cười cười.

Tất Trữ Suất suýt nữa không dám tin tưởng vào mắt mình, nói:

- Tên này ăn cái gì lớn như thế? Ta vì sao cảm thấy hắn căn bản không phải là người trẻ tuổi vậy?

- Mà trên thực tế, tuổi của hắn không đủ mười bảy đấy.

Phong Phi Vân cũng có chút không cách nào tiếp nhận, bữa bữa, nói:

- Hắn bây giờ còn là vươn người thể thời điểm, có lẽ còn có thể trường cao một đoạn.

". . ." Tất Trữ Suất tắt tiếng.

Thiếu niên đứng đối diện Vương Mãnh là đệ tử kiệt xuất một tiên giáo tại Địa Tử phủ, mặc linh bảo màu trắng, trong tay cầm chiến kiếm linh khí phong cách cổ xưa, tiêu sái phiêu dật nói:

- Đây chính là cuộc chiến phò mã vì sao có dã nhân chạy tới, thực cho rằng chỉ bằng tướng mạo của ngươi có thể lấy La Phù công chúa hay sao?

Vương Mãnh chất phác cười cười, nói:

- Ta không cưới công chúa, ta chỉ giúp sư thúc đoạt vị trí thần vương mà thôi.

- Sư thúc ngươi là ai?

Thiếu niên áo trắng nói.

Vương Mãnh lập tức nghiêm nghị kính nể, vuốt lông ngực cong dài, nói:

- Sư thúc của ta chính là đệ nhất thiên tài Thần Tấn vương, yêu ma chi tử, Phong Phi Vân.

Vương Mãnh nói xong, rất nhiều tu sĩ bên dưới cười như điên.

Trên chiến đài, thiếu niên áo trắng cũng cười lạnh không thôi, giọng mỉa mai nói:

- Ha ha! Cái gì chó má đệ nhất thiên tài, không phải sớm chết cặn bã không còn thừa hay sao?

Vương Mãnh lập tức không vui, hét lớn một tiếng:

- Con mẹ nó ngươi dám nói thêm câu nữa không?

Một tiếng quát lớn này giống như lôi đình, tên thiếu niên áo trắng này lui ra phía sau ba bước, trong lỗ tai vang vọng ông ông, đổ mồ hôi như tắm.

Thiếu niên áo trắng cũng cẩn thận, trầm giọng nói:

- Phàm là thiên tài tuấn kiệt đều có số mệnh gia thân, sẽ không dễ dàng vẫn lạc như vậy. Phong Phi Vân chết ở phủ thần vương, ngay cả xương cốt không còn, chuyện này nói rõ số mệnh của hắn không mạnh, tu vị không đủ cao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.