Nói đến danh dự của Ngự Thú Trai thì các phật tôn, Vu Thanh Họa biến sắc mặt, nếu Tiểu Tà Ma nói lung tung ra ngoài thì đúng là tổn hại danh dự của Ngự Thú Trai.
Tiểu Tà Ma xoa trán trắng bóc cãi:
- Nhưng người ta muốn nàng làm tẩu tử của ta. Vu tỷ tỷ xinh đẹp lại hiền lành này, rất tốt với Khanh Khanh, hơn nữa lại thích ca ca . .
Trán Phong Phi Vân nổi gân xanh:
- Con mắt nào của nàng thấy Vu phật tôn thích ta?
Tiểu Tà Ma nói:
- Lúc ca ca lấy Kim Tàm Kinh ra giải vây cho Ngự Thú Trai, ta thấy Vu tỷ tỷ khóc. Khóc . . . Chẳng lẽ không phải vì thích sao?
Phong Phi Vân ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn Vu Thanh Họa.
Phong Phi Vân cười hỏi:
- Vu Thanh Họa, nàng nên giải thích cho ta về chuyện này?
- Không giải thích.
Mắt Vu Thanh Họa lạnh băng như muốn nhào qua bịt miệng Tiểu Tà Ma chết ngộp.
Đám phật tôn, trai chủ Ngự Thú Trai tụ tập trong góc bàn bàn, cuối cùng quyết định.
Đàn Thanh Tố đứng ra chuyển đạt quyết định của cả nhóm:
- Mới rồi ta và các sư thúc bàn bạc, quyết định là sư tỷ chưa dứt lòng trần, trần duyên chưa xong, đã không thích hợp tiếp tục tu phật . . .
Vu Thanh Họa nói:
- Đàn Thanh Tố, ngươi sợ ta uy hiếp vị trí trai chủ của ngươi nên muốn trục xuất ta khỏi Ngự Thú Trai?
Đàn Thanh Tố thở dài thườn thượt.
Đám phật tôn đi qua góp lời, biểu tình nghiêm túc trình bày hậu quả nghiêm trọng của chuyện này. Ví dụ nếu Vu Thanh Họa không hoàn tục sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự của Ngự Thú Trai, khi tu luyện rất có thể sẽ xảy ra sự cố, tẩu hỏa nhập ma này nọ.
Phong Phi Vân cười nói:
- Vu Thanh Họa, nếu nàng hoàn tục có lẽ ta sẽ cới nàng làm tiểu thiếp, không để nàng không nhà về.
- Cái gì? Tiểu thiếp?
Mắt Vu Thanh Họa lạnh băng định lao qua nhưng bị một đám lão ni cô ấn chặt, sợ nàng làm chuyện ngốc nghếch gì.
Phong Phi Vân lắc đầu, khẽ thở dài:
- Tính tình của nàng nếu làm tiểu thiếp chắc chắn sẽ ăn hiếp nha hoàn xinh đẹp trong nhà. Theo ta thấy tối đa cho nàng làm nha đầu thông phòng.
Bùm!
Vu Thanh Họa quỳ dưới đất:
- Các vị sư thúc, sư bá, Vu Thanh Họa một lòng hướng phật, đời này không có ý nghĩ hoàn tục gả cho người. Nếu các vị sư thúc, sư bá nhất định trục xuất ta ra khỏi Ngự Thú Trai thì Thanh Họa đành lấy cái chết chứng minh!
Phật đường yên lặng.
Phong Phi Vân sững sờ, hắn cảm thấy do nói để Vu Thanh Họa làm nha đầu thông phòng nên nàng mới dứt khoát như vậy. Phong Phi Vân cho Vu Thanh Họa làm chính thê không chừng nàng nhận mệnh.
Một phật tôn mặt không biểu tình, nói như thể chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra:
- Cái này . . . Nếu lòng tu phật của Thanh Họa kiên quyết như vậy thì đừng nhắc đến nữa.
- Danh dự của Ngự Thú Trai quan trọng nhưng chúng ta nên theo ý muốn của Thanh Họa.
- Phong thí chủ, ngươi thật là quá đáng. Thanh Họa dù gì là phật tôn của Ngự Thú Trai, ngươi khiến nàng làm nha đầu thông phòng, cái này . . . Ài.
- Thật ra làm tiểu thiếp cũng không tệ.
Các phật tôn rất quan tâm Vu Thanh Họa, buộc nàng hoàn tục chỉ vì cho nàng có nơi chốn yên thân, không muốn nàng cô độc đến già một mình trong am. Nhưng Vu Thanh Họa đã lựa chọn thì không ai có thể thay đổi ý muốn của nàng.
Phong Phi Vân không hề thất vọng, cảm giác đối với Vu Thanh Họa rất mơ hồ. Phong Phi Vân chỉ thấy phật tôn này thú vị, tình cảm nam nữ thì chưa đến mức đó.
Trừ Tiểu Tà Ma chưa hiểu gì ra những người khác nghiêm túc ngồi trên bồ đoàn, bàn bạc công việc dời Ngự Thú Trai vào Thiên quốc.
Đám phật tôn Ngự Thú Trai đều nghe nói Thiên quốc trong truyền thuyết, đó là mảnh đất tất cả phật tu hướng về.
Khi Phong Phi Vân nói chuyện này ra, có ba phật tôn không chút do dự đồng ý ngay, sốt ruột muốn đi Thiên quốc. Phật tôn khác vẻ mặt hướng về nhưng ráng kiềm chế, không lộ ra ngay. Bọn họ chưa vào Thiên quốc, không biết tình hình trong đó thế nào.
Tiếp theo bàn bạc về một số chi tiết, vi dụ khiến đệ tử Ngự Thú Trai dạy linh thú tu kinh phật, hay sắp xếp động tiên tu luyện như thế nào vân vân.
Phong Phi Vân mở đường thông Thiên quốc, mời mười phật tôn, trai chủ vào Thiên quốc.
Đây là thế giới mênh mông vô biên, lớn hơn Thần Tấn vương triều gấp trăm lần. Trên bầu trời có vô số xá lợi chân phật lơ lửng, sáng soi mãi mãi. Dưới đất có linh mạch khổng lồ chảy xuôi, dào dạt sức sống, động tiên chỗ nào cũng có.
Phong Phi Vân đưa đám người dạo chơi trong Thiên quốc nửa ngày bọn họ đã không chút do dự đồng ý ngay, sốt ruột muốn dời Ngự Thú Trai vào Thiên quốc liền.
Một phật tôn ở lại đảo biển tràn đầy kỳ hoa dị thảo kiên quyết không chịu đi, nói là muốn xây chỗ cư trú mạch thứ sáu tại đây, chết thì chôn trên mảnh đất này.
Rất nhanh Vu Thanh Họa tìm được một tòa động tiên, ở dưới vực tiên. Đó là sơn cốc có linh thuyền chảy xuôi, Vu Thanh Họa cũng ở lì tại đó. Vu Thanh Họa tuyên bố là ai dám giành với nàng thì nàng liều mạng với kẻ đó.
Chỉ bay nửa ngày, mười phật tôn như mười nông dân vào thành, ở chết trong động tiên không đi. Cuối cùng còn mỗi Đàn Thanh Tố là dè dặt, theo Phong Phi Vân du lịch Thiên quốc.
Phong Phi Vân nhìn ra được Đàn Thanh Tố vừa ý mấy phúc địa có linh mạch giao hòa, nếu không phải mang theo thân phận trai chủ thì nàng cũng ở lì tại chỗ.
Phong Phi Vân đứng trên lưng một con chim bằng màu đen bay trong tầng mây, du lịch qua sông núi biển cả.
- Không biết Đàn trai chủ cảm thấy đề nghị dời Ngự Thú Trai vào Thiên quốc như thế nào?
Đàn Thanh Tố ngồi trên lưng linh điểu ba đầu màu trắng, áo tăng trắng tinh, người yểu điệu, tóc dài bay trong gió, môi như màu ráng chiều.
Đàn Thanh Tố cười nói:
- Phong Phi Vân, ngươi chỉ đơn giản muốn giúp Ngự Thú Trai độ qua kiếp nạn sao?
Phong Phi Vân hỏi lại:
- Trai chủ cho rằng ta có ý đồ gì khác?
Đàn Thanh Tố môi hồng răng trắng, nói:
- Thế nhân đều biết Phong Phi Vân chính là nhi tử của yêu ma, trong người chảy máu yêu, ma tính. Ngự Thú Trai ta toàn là nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, ngươi khiến chúng ta chuyển vào Thiên quốc, có chắc là không nhảy vào chiếc lồng của ngươi không?
Phong Phi Vân gật gù, lặng im. Phong Phi Vân biết đánh giá về hắn rất tệ, không cãi lại Đàn Thanh Tố.
Máu yêu, ma tính trong người Phong Phi Vân nhiều lúc chính hắn cũng không thể kiềm chế. Nếu tương lai Phong Phi Vân biến thành yêu ma, các nữ phật môn trong Thiên quốc sẽ gặp họa. Phong Phi Vân không dám bảo đảm chuyện này sẽ không xảy ra.
Đàn Thanh Tố nói tiếp:
- Hai năm trước khi Đông Phương cô nương đưa ngươi đến Ngự Thú Trai thì yêu tính, ma tính trong cơ thể ngươi mãnh liệt đáng sợ. Nàng khổ sở cầu xin nên ta mới cứu ngươi. Trước khi cứu ngươi ta đã chuẩn bị tinh thần lấy thân hiến ma, may mắn ý chí của ngươi mạnh kinh người, vượt qua được, áp chế yêu tính và ma tính. Nhưng ngươi có thể bảo đảm tương lai sẽ không bao giờ hóa ma không?