Linh Chu​

Chương 562: Chương 562: Đường về. (2)




Lệnh Đông Lai khí phách hơn người, đã sớm ngờ tới Phong Phi Vân sẽ đi theo con đường này để phản hồi về Vạn Tượng Tháp. Cho nên liền sớm chờ ở đây, chính là muốn trước khi Phong Phi Vân phản hồi về Vạn Tượng Tháp thì chặn hắn lại.

Phong Phi Vân lắc đầu, cười nói:

- Lệnh huynh, ngươi muốn bắt ta, phải hỏi qua thần Vương đại nhân có đồng ý hay không ?

Lệnh Đông Lai đáp:

- Ta chỉ nghe lệnh của Thiên Hầu đại nhân, coi như ngươi là truyền nhân của Thần Vương, ta cũng cứ bắt không sai.

Ánh mắt của Lệnh Đông Lai hướng về phía sau Phong Phi Vân nhìn một chút, chỉ thấy trên lưng Kỳ Ngưu vẫn còn buộc một thiếu nữ tuyệt sắc mặc la sam màu tím, dáng người xinh đẹp. Nàng đang nằm ở trên lưng Kỳ Ngưu, đan điền bị phong bế nên không thể nhúc nhích, vừa nhìn đã biết rõ lại là nữ nhân bị Phong Phi Vân bắt đi.

Lệnh Đông Lai lạnh nhạt hầm hừ một tiếng:

- Phong Phi Vân, ngươi thân là truyền nhân của Thần Vương, lại không biết thân phận như vậy. Giữa ban ngày ban mặt mà cũng dám cưỡng đoạt dân nữ, cũng không sợ bôi nhọ danh tiếng của Thần Vương.

Phong Phi Vân nhìn qua Lục Ly Vi trên lưng Kỳ Ngưu, sờ sờ đầu của nàng mà cười nói:

- Ha ha, Lệnh huynh, ngươi quản cũng quá rộng. Đây chính là chuyện riêng của ta. Chẳng lẽ Thần Vũ Quân các ngươi còn muốn quản vấn đề tác phong cuộc sống của người khác sao?

Lệnh Đông Lai không muốn lại tranh luận cùng Phong Phi Vân. Nếu đã lĩnh quân lệnh, vậy thì liền nhất định phải đem bắt Phong Phi Vân trở về. Chiến đao đen nhánh liền rời khỏi vỏ bay ra, một tảng lớn đao lãng đen huyền liền tản ra từ trên đao phong.

Lệnh Đông Lai đã trải qua Địa Kiếp, bước chân vào Thiên Mệnh Đệ Nhất Trọng, tu luyện Thần Vũ đao pháp của Thần Vũ Quân tới cảnh giới tầng thứ bảy.

Bổ ra một đao, hắn chém Kỳ Ngưu bên dưới Phong Phi Vân thành hai nửa, trên mặt đất nứt ra ra một cái rãnh dài gần trăm thước.

- Đao pháp của Lệnh huynh thật lợi hại, chỉ tiếc hơi chậm một chút.

Phong Phi Vân ôm Lục Ly Vi bay lên rồi rơi xuống trên đỉnh núi ở ngoài năm dặm.

- Phong Phi Vân, hôm nay ngươi không trốn thoát đâu. Để đối phó ngươi, ta đặc biệt mượn bằng hữu một con Kim Sư Tước, tốc độ đủ để đuổi kịp và vượt ngươi.

Lệnh Đông Lai khống chế Kim Sư Tước bay dựng lên, lại lần nữa đuổi theo về hướng Phong Phi Vân.

Vương Mãnh vốn muốn ngăn trở Lệnh Đông Lai, nhưng mà lại bị những tinh nhuệ Thần Vũ Quân này cuốn lấy, căn bản không thoát được thân.

Thiên tư Lệnh Đông Lai thật kinh ngạc, mặc dù hắn tu luyện vẻn vẹn chỉ là Thần Vũ Đao Quyết bình thường nhất, nhưng mà vào trong tay của hắn thì lại có thể phát huy ra được uy lực trời long đất lở.

Hắn đã dung hợp Thần Vũ Đao Quyết và dị thú tinh hồn, sáng chế ra Thần Vũ Dị Thú đao pháp, uy lực trực tiếp tăng thêm gấp đôi.

Luân Hồi Tật Tốc mặc dù nhanh đến kinh người, nhưng mà tốc độ của Kim Sư Tước cũng không chậm, gắt gao truy theo tại phía sau Phong Phi Vân.

Trên trời cao, kim điểu bay nhanh.

Lệnh Đông Lai đứng ở trên đầu hoàng sư, nhìn bóng người ở phía dưới đang vội vã nhảy lên. Mỗi một bước nhảy đều có thể vượt qua nửa quả núi mà trong lòng có chút cảm khái. Tốc độ của Phong Phi Vân đích xác làm cho người ta sợ hãi. Vẫn ôm một người, mà đều có thể so sánh tốc độ với Kim Sư Tước. Coi như là khủng bố như Tô Quân đều không làm được điểm này.

- Thái Thanh Bát Trận Đồ!

Lệnh Đông Lai hai tay triển khai, hai đám mây xanh bay ra từ trong ống tay áo, biến thành hai màu hắc bạch. Nó ngưng tụ thành một tòa trận đồ đường kính lớn trăm thước, biến thành hình dáng bát quái Âm Dương Ngư, biến cả bầu trời thành vòng xoáy.

Đạo tổ Đạo Ngôn tự nhiên là không phải chuyện đùa, Thái Thanh Bát Trận Đồ càng là có uy lực trấn phong thiên địa, thật giống như một Thái Thanh thế giới từ trên bầu trời đè xuống.

Một tia sáng xanh bay ra từ trong đan điền Phong Phi Vân, một cái Thanh Đồng Linh Chu thật lớn trôi nổi lên đỉnh đầu. Nó dài chừng trăm thước, được Linh Vụ ( sương mù linh thiêng) che đi một nửa. Mười tám chiếc thần buồm làm bằng vải sắt rỉ quèn bay phấp phới trên bầu trời, giống như là chiến thuyền đi ra từ thời từ Thái Cổ.

Tốc độ đạp chân của Phong Phi Vân nhanh hơn, hắn vận chuyển Luân Hồi Tật Tốc tới trình độ cao nhất. Thân thể biến thành cơn gió lớn, vừa mới chợt lóe liền đã bay qua một quả núi cao, đi vội về hướng phương bắc, tiến vào một mảnh đầm lầy lớn rộng mênh mang.

Tại một mảnh xứ sở của phủ Nam Thái này, tổng cộng có hai mươi tám quận nha. Mỗi một quận đều mở mang vô biên vô tận, người bình thường cần phải bỏ ra thời gian mấy năm mới có thể đi từ một đầu này tới đầu bên kia. Cho nên tại mỗi một quận, đều có rất nhiều rừng hoang và đầm lầy lớn, vẫn còn có vô số mật địa với những thứ hiếm có mà ít người biết. Nếu không phải có Thần Tấn Vương Triều này là một vị bá chủ cực lớn thống trị, một quận đều có thể phân chia thành mấy chục đến hàng trăm quốc gia.

Cũng chỉ có tu tiên giả cường đại mới có thể dễ dàng đi ngang một quận. Nhưng mà đối với người bình thường mà nói, đây là một chuyện khó như lên trời vậy.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Thái Thanh Bát Trận Đồ do Lệnh Đông Lai đánh ra bị Thanh Đồng Linh Chu làm tan mất hơn phân nửa uy năng, còn có một bộ phận nữa bị Long Mã Hà Đồ trôi nổi trên Thanh Đồng Linh Chu triệt tiêu.

Kim Sư Tước chính là một con dị cầm có được Chu Tước Thượng Cổ huyết mạch, tốc độ của nó cũng rất nhanh. Trong số dị cầm thì loài có thể so sánh được tốc độ với nó cực kì ít ỏi đến đáng thương.

Lệnh Đông Lai chính là bạn tốt với nữ truyền nhân Phạm Tư Tĩnh của Ngự Thú Trai Phật Môn, cho nên mới có thể mượn được một con Kim Sư Tước này.

Tốc độ của Phong Phi Vân vốn đang so sánh với Kim Sư Tước phải nhanh hơn một chút, nhưng mà bởi vì có thêm một Lục Ly Vi, nên trong khoảng thời gian ngắn lại vô phương bỏ xa Lệnh Đông Lai.

Lục Ly Vi thân thể vẫn không thể nhúc nhích, bị Phong Phi Vân ôm vào trong ngực. Trên mặt nàng hiện ra một nụ cười hài hước, cực kì tao nhã động lòng người. Nàng hỏi:

- Phong Phi Vân, ngươi không phải vô địch trong thế hệ trẻ tuổi à, ngươi chạy cái gì a?

- Ta vội vã đi tìm một nơi không người để đại chiến ba nghìn hiệp với ngươi.

Phong Phi Vân xuyên qua không gian ở trong đầm lầy lớn, thân thể biến thành một luồng sáng.

- Vậy thì ta chờ.

Lục Ly Vi cắn răng lạnh giọng cười cười.

Sau khi tiến vào đầm lầy lớn, chướng khí tràn ngập bầu trời, độc vật bò khắp mặt đất. Phong Phi Vân có được Bất Tử Phượng Hoàng thân, những chướng khí ngàn năm không tiêu tan này mặc dù có độc tính cực mạnh, có thể đầu độc tu tiên giả đến chết hóa thành huyết mủ, nhưng mà lại không làm gì được hắn.

Kim Sư Tước dừng ở bên ngoài đầm lầy lớn, không dám tiến vào trong chướng khí. Trong miệng nó phát ra những tiếng sư tử hống!.

Nó tuy là dị thú, lại cũng không dám tiến vào đầm lầy lớn ngàn năm hơi độc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.