Linh Chu​

Chương 201: Chương 201: Hoàng Phong Lĩnh.




Đây là Tam đương gia!

- Các huynh đệ mau khiêng người lại đây cho ta !

Nhị đương gia hét to một tiếng.

Mấy tên đạo tặc này đem Quý Tiểu Nô và Quý Tâm Nô tới đây, để ở trước cửa nhà Tam đương gia, gửi lại vài câu. Sau đó Nhị đương gia mang theo một đám đạo tặc xoay người rời đi.

Phong Phi Vân từ rất xa nhìn chăm chú Quý Tiểu Nô bị nhốt trong lồng sắt, còn có Quý Tâm Nô bị Hàn Băng bao bọc, trong lòng cảm giác rất không yên tâm.

- Hai yêu nghiệt kia thì một kẻ bị Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia vây khốn, một kẻ bị Ngọc Hàn Khí của Sát Hành Vân đóng băng. Mặc dù đều không thể trốn ra được từ bên trong, nhưng mà người ngoài cũng tuyệt đối vô phương trong một hồi lâu động được đến bọn họ. Cho nên nói ngươi cũng có thể tạm thời không cần lo lắng cho tiểu tình nhân kia của ngươi.

Kỷ Thương Nguyệt nhìn ra trong lòng Phong Phi Vân lo lắng liền nói như vậy.

Nàng lại nói với sắc mặt trang nghiêm:

- Hiện tại mấu chốt ở chỗ làm thế nào khiến cho tu vi của chúng ta mau chóng khôi phục, chỉ có tu vi khôi phục mới có thể chạy khỏi từ Hoàng Phong Lĩnh.

- Thú vị thật, muốn chạy khỏi Hoàng Phong Lĩnh cũng không khó. Nhưng mà đến ngày hôm đó thì chỉ sợ ngươi đã... Hắc hắc!

Phong Phi Vân cười nói.

Kỷ Thương Nguyệt liền biến sắc mặt, bỗng nghĩ tới điều gì liền nói:

- Nếu như ngươi không giữ được ta, ngươi cũng đừng hòng có cuộc sống tốt đẹp.

Phong Phi Vân không cười nữa, cái này đích thật là một chuyện đau đầu a!

Nhị đương gia và một đám đạo tặc đã đi tới, từ rất xa lộ ra một cái răng cửa lớn mà cười nói:

- Đại Ngưu, mỹ nhân này tuyệt đối là món hàng ngàn dặm mới tìm được một. Nếu như là chúng ta thật sự nhất loạt chen nhau mà cưỡi, chỉ sợ nàng thật là khó lòng giữ được mạng sống, như thế quả thực liền rất đáng tiếc. Chúng ta đã nhất trí thương lượng qua, ba nghìn binh sĩ Hoàng Phong Lĩnh chúng ta hàng đêm động phòng, người hưởng buổi tối đầu tiên này tự nhiên là ngươi.

Phong Phi Vân cười khan hai tiếng mà hỏi:

- Tối nay liền động phòng?

- Đó là tự nhiên, tối nay liền động phòng. Liền nhìn ngươi có thể đại chiến ba trăm hiệp hay là ba nghìn hiệp, ha ha!

Nhị đương gia phá lên cười, nụ cười phơi phới đến như vậy.

Đến lúc màn đêm buông xuống, cả Hoàng Phong Lĩnh đều tối sầm xuống. Trên đỉnh núi có chín chiếc Đồng Lô được người ta châm lên, Hỏa Diễm bắt đầu cháy bùng bùng khiến cho bầu trời đêm sáng đến mức sinh ra rặng mây đỏ thấp thoáng.

Sau khi rượu quá ba tuần, những đạo tặc này đều vội vàng rời đi. Có người trở lại chỗ mình ở bắt đầu tu luyện, có kẻ đi tới các điểm huyết mạch hiểm trở canh gác, có tên ở lại làm ồn ào động phòng.

- Đại Ngưu, huynh đệ ta thật sự hâm mộ ngươi. Tối nay là ngươi có thể hưởng đêm đẹp cùng giai nhân. Mà ta cũng đã xếp hàng đến bốn năm ba tháng sau, ngày đó thực khó lòng chờ được a!

Vương Mãnh giơ lên chén lớn đụng một chén cùng Phong Phi Vân, sau đó rót vào trong miệng.

Hoàng Phong Lĩnh tổng cộng có ba nghìn đạo tặc, một người được hưởng một đêm. Có người chính là đã xếp đến sau bẩy, tám năm. Vương Mãnh có thể xếp hạng chỉ sau bốn năm ba tháng đã xem như rất khá rồi.

Phong Phi Vân tự nhiên là cười to, sau đó uống rượu theo!

Chỉ có sắc mặt Kỷ Thương Nguyệt càng ngày càng khó coi. Nghe được đích xác vài chữ số này là đủ để cho nàng có loại cảm giác phát điên. Nhưng mà đợi cho tối nay qua đi, tu vi trên người nàng có thể khôi phục được khoảng bảy tám phần, muốn chạy trốn ra khỏi Hoàng Phong Lĩnh cũng không phải việc khó. Cho nên hiện tại chủ yếu nhất vẫn là phải ứng phó qua được tối nay.

Tối nay chính là động phòng với Phong Phi Vân!

Mặc dù trong tay nàng có nắm được đuôi Phong Phi Vân, nhưng mà hỗn đản này chính là tiêu chuẩn của vô lại, chuyện gì cũng đều làm được. Nên trong lòng nàng cũng không có một chút cơ sở nắm chắc nào.

- Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, ta cũng không cùng các huynh đệ uống rượu.

Phong Phi Vân cười hắc hắc, đứng dậy, trực tiếp ôm lấy Kỷ Thương Nguyệt, sau đó này đi về trong phòng.

Những đạo tặc này lại cùng ồn ào, nhưng mà không ai giữ Phong Phi Vân lại.

- Phong Nhị Cẩu, nếu như ngươi dám thật sự đụng đến ta, ngươi nhất định phải chết.

Kỷ Thương Nguyệt bị Phong Phi Vân đặt ở trên giường, vội vàng trốn vào chỗ góc tường, đầu gối gập lại, hai tay tạo thành tư thế phòng ngự.

- Kỷ Thương Nguyệt, hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng một cái đạo lý, coi như ta ăn thịt ngươi, thì ngươi có thể làm gì ta đây?

Phong Phi Vân túm lấy cằm Kỷ Thương Nguyệt, kéo nàng lại gần. Nàng vốn muốn tránh thoát ra, nhưng mà lại căn bản không thể lay chuyển Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân lúc trước cũng chỉ là tiêu hao linh khí hết sạch. Trên đường chạy về Hoàng Phong Lĩnh cũng đã khôi phục bảy, tám phần. Mà hiện nay đã không sai biệt lắm đều khôi phục lại, lúc này Kỷ Thương Nguyệt làm sao có thể là đối thủ của hắn.

Phong Phi Vân nâng người của nàng, nhìn chăm chú gương mặt lạnh lùng kiêu ngạo mà tuyệt sắc của nàng, lại hôn một cái trên làn môi kiều diễm ướt át của nàng. Vào lúc hắn rời môi mình đi, Kỷ Thương Nguyệt vẫn giữ một gương mặt lạnh lùng như trước, thật giống như đã tê dại đi. Ánh mắt thật giống như đang nói, con mẹ nó ngươi muốn hôn liền hôn đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên.

Phong Phi Vân tự nhiên không thèm để ý ánh mắt giết người kia của nàng. Chỉ là hắn muốn nói cho nàng, nếu ta có thể tùy tiện hôn ngươi, như vậy cũng có thể tùy tiện chiếm đoạt ngươi.

- Nói cho ta biết, Bát Mạch Long Tỏa của Kỷ gia mở ra như thế nào?

Phong Phi Vân không hề thô bạo như vậy nữa đối với nàng, hai tay dịu dàng nâng gương mặt trái xoan của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, thật giống như hạ giọng thì thầm đối với tình nhân.

Bát Mạch Long Tỏa chính là Kỷ Thương Nguyệt khóa ở trên người Quý Tiểu Nô, như vậy khẳng định là biết phương pháp mở ra.

Phong Phi Vân sở dĩ muốn hôn nàng một cái, cũng là muốn cho nàng một đòn phủ đầu, khiến cho nàng biết nếu như không nói ra thì kế tiếp sẽ phải đón nhận thứ mạnh hơn.

- Ngươi muốn đi cứu tiểu tình nhân kia của ngươi ?

Kỷ Thương Nguyệt cũng không phải là một nữ nhân hoàn toàn bị cừu hận làm mờ mắt. Mặc dù bị Phong Phi Vân cưỡng hôn hai lần, nhưng mà nàng lại hiểu được việc phải nhẫn nhịn. Chỉ cần được thoát thân, khẳng định cái thứ nhất bị cắt rơi rụng sẽ là đầu lưỡi của hỗn đản này.

- Nàng không phải tình nhân của ta.

Phong Phi Vân nói nghiêm túc.

- Đồ vô sỉ, rõ ràng đều đã làm nàng ta như thế...

Kỷ Thương Nguyệt nói.

- Ngươi không biết tình huống, thì cũng đừng nói lung tung.

Phong Phi Vân cắt đứt lời của nàng, bống nhiên trố mắt nhìn. Hắn liếc mắt ra ngoài cửa sổ, sau đó trực tiếp đẩy ngã Kỷ Thương Nguyệt ở trên giường.

Kỷ Thương Nguyệt hơi kinh hãi, cho là hỗn đản Phong Phi Vân này sẽ dùng bạo lực đối với nàng.

- Phong...

Nàng vừa định lên tiếng mắng chửi, nhưng mà lại lập tức bị Phong Phi Vân dùng môi ngăn chặn, chỉ có thể phát ra những âm thanh mơ hồ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.