Linh Chu​

Chương 454: Chương 454: Khó bề phân biệt. (2)




- Ta càng muốn biết ngươi là ai?

Nàng chằm chằm vào Nam Cung Hồng Nhan, bị mỹ mạo của Nam Cung Hồng Nhan thuyết phục, mặc dù mặt của đối phương bị che lại, cũng không thể che dấu được khí chất nghiêng thế kia.

- Nam Cung Hồng Nhan!

Nam Cung Hồng Nhan thản nhiên nói.

- Ngươi chính là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ?

Cô gái ngồi ở đối diện kia theo bản năng đứng lên, muốn lao ra cổ xe, mình vậy mà rơi vào tay nàng.

- Quỳ xuống cho ta!

Nam Cung Hồng Nhan một tay duỗi ra, đầy tay đều là hỏa diễm, trực tiếp trấn áp nữ tử muốn trốn kia, quỳ gối trước mặt nàng, không cách nào nhúc nhích.

- Thế nhân đều cho rằng Nam Cung Hồng Nhan là một nữ tử yếu đuối, nhưng không ngờ tu vị ngươi lại mạnh như thế, đã rơi vào trong tay của ngươi, xem ra ta không sống được rồi!

Khuôn mặt vốn tựa như ngọc kia của nàng trở nên càng thêm tái nhợt.

Nam Cung Hồng Nhan ha ha cười cười, duỗi ra một ngón tay, nâng cằm nàng lên, nói:

- Nếu ta muốn giết ngươi, vậy thì nữ nhân bị Phong Phi Vân mai táng kia đã là chính ngươi rồi.

Nữ nhân Phong Phi Vân mai táng kia tự nhiên không phải Bạch Như Tuyết, Bạch Như Tuyết chính thức giờ phút này đang quỳ gối trước mặt Nam Cung Hồng Nhan, chỉ đầu tóc trắng kia của nàng đều đã bị cạo xuống, tựa như một ni cô tuyệt sắc vậy.

Tóc trắng dài ba mươi trượng của Bạch Như Tuyết bị cấy ghép vào trên người nữ thi kia, bằng không thì cũng không thể gạt được Phong Phi Vân.

Nam Cung Hồng Nhan so với ai khác càng hiểu rõ Phong Phi Vân hơn, biết rõ Phong Phi Vân tuyệt đối sẽ không dùng thần thức đi dò xét thân thể một nữ nhân, càng sẽ không dùng thần thức đi dò xét thi thể một nữ nhân.

Không còn đầu tóc trắng kia, Bạch Như Tuyết không chỉ không biến dạng, ngược lại càng thêm đẹp, mang theo một loại hàm súc mê người nói không nên lời, ngũ quan tinh điêu tế trác trở nên càng thêm rõ ràng, lông mi thon dài, con mắt sáng ngời, quỳnh tị cao thẳng, bờ môi hồng nhuận phơn phớt, chính yếu nhất chính là, nàng còn có một cái đầu trọc.

Nhưng lại không giống một nữ ni, bởi vì không có một nữ ni nào tràn đầy nữ nhân vị như nàng.

Nam Cung Hồng Nhan là hồng nhan tri kỉ của Yêu Ma Chi Tử, đây là chuyện cả thiên hạ đều biết, Bạch Như Tuyết vốn tưởng rằng đã rơi vào trong tay Nam Cung Hồng Nhan thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhưng Nam Cung Hồng Nhan lại không giết nàng.

Nam Cung Hồng Nhan lại vén màn xe lên, nhìn về phía Nạp Lan Tuyết Tiên, đôi mắt dễ thương có chút nhíu lại, đặc biệt mê người, cười nói:

- Ngươi hận Phong Phi Vân không?

- Ta hận không thể ăn thịt của hắn, uống máu của hắn.

Bạch Như Tuyết nói.

- Một nữ nhân bị người chà đạp có phải sẽ rất bi thảm không?

Nam Cung Hồng Nhan lại nói.

Bạch Như Tuyết hơi sững sờ, rất không rõ vì sao nàng lại hỏi như vậy.

- Một nữ nhân bi thảm có phải đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền thì xuống tóc làm ni cô, quy y Phật môn cũng là một chuyện quá mức bình thường phải không?

Nam Cung Hồng Nhan cười nói.

Bạch Như Tuyết càng thêm khó hiểu, nói:

- Ngươi... Đến cùng có ý gì?

Bạch Như Tuyết tự nhận là coi như thông minh, nhưng lại hoàn toàn đoán không ra Nam Cung Hồng Nhan.

Nam Cung Hồng Nhan nhìn chằm chằm nàng, cười nói:

- Ta muốn ngươi bái Đại hòa thượng kia làm sư, trở thành một nữ ni Phật môn.

- Hòa thượng sao có thể thu nữ ni?

Bạch Như Tuyết cũng nhìn thấy rượu thịt hòa thượng, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, một thân ác khí, hiển nhiên không phải một tên thiện hòa thượng rồi.

- Hòa thượng này thật không đơn giản, trong thiên hạ đoán chừng cũng không tìm ra hòa thượng thứ hai như vậy, coi như là thiên tài cấp bậc sử thi quỳ ở trước mặt của hắn, hắn cũng chưa hẳn sẽ liếc mắt nhìn. Nhưng nếu ngươi đi khóc cầu hắn, hắn tất nhiên sẽ thu ngươi làm đồ đệ.

Nam Cung Hồng Nhan lộ ra dáng cười bí ẩn.

- Vì sao lại thế?

Bạch Như Tuyết nói.

- Bởi vì ngươi là nữ nhân bị Phong Phi Vân chà đạp.

Nam Cung Hồng Nhan cười nói.

Bạch Như Tuyết nghe được ba chữ Phong Phi Vân kia, ánh mắt liền lại trở nên âm tàn, có hai luồng tà khí bắt đầu khởi động trong mắt.

- Vì sao ta phải bái ông ta làm thầy?

- Giúp ta lấy hai thứ.

Nam Cung Hồng Nhan nói.

Bạch Như Tuyết nói:

- Hai thứ gì?

- Nạp Lan Phật Y và mạng của Nạp Lan Tuyết Tiên.

Nam Cung Hồng Nhan vẫn đang cười, lấy ra một cái Huyết Cấm Huyền Trạc, ném cho Bạch Như Tuyết.

- Giết người đoạt bảo, ngươi xem như đã tìm đúng người rồi. Hắc hắc.

Bạch Như Tuyết cười lạnh một tiếng, biết rõ không thể phản kháng được Nam Cung Hồng Nhan, vì vậy thành thật đeo Huyết Cấm Huyền Trạc lên cổ tay lên, từ trên cổ xe đi xuống.

Bạch Như Tuyết từ xa nhìn qua tăng nhân và thiếu nữ kia, trong mắt mang theo nụ cười tàn nhẫn.

- Ta phải nói như thế nào, hòa thượng kia mới có thể thu ta làm đồ đệ?

Bạch Như Tuyết hỏi một câu cuối cùng.

- Cứ nói rõ ràng, nói những gì ngươi gặp phải cho bọn hắn nghe, nói lại hết chuyện ác của Phong Phi Vân, tin tưởng với ngươi thì chút bổn sự ấy vẫn phải có.

Trong xe truyền đến thanh âm của Nam Cung Hồng Nhan.

Bá!

Bạch Như Tuyết ngầm hiểu cười, chợt liền cắt nát hai tay của mình, thần sắc trở nên héo rũ, thất hồn lạc phách, toàn thân đều là máu đen, lảo đảo chạy tới chỗ rượu thịt hòa thượng và Nạp Lan Tuyết Tiên, trong mắt nàng nước mắt tràn đầy, mang theo một loại tuyệt vọng và đau thương.

- Học thật nhanh, nữ nhân này không thể giữ lại được.

Nam Cung Hồng Nhan trong tay cầm một thanh tiểu đao màu đỏ, nhẹ nhàng gọt lấy một trái lê, gọt rất nhanh, lập tức đã gọt sạch sẽ, nắm ở trong tay cẩn thận xem xét kỹ càng.

...

Dưới Bán Đạp Sơn, tu sĩ tụ tập quá nhiều, Nữ Ma, rượu thịt hòa thượng, Nam Cung Hồng Nhan v... v, bọn hắn cũng chỉ ẩn núp trong bóng tối, có người là đến xem náo nhiệt, có người là có mục đích riêng, có người là muốn vòa thời khắc cuối cùng ra tay, không muốn bạo lộ quá sớm, bị mang theo tiếng xấu.

Nhưng có người lại đời không kịp.

- Trước liên thủ thanh lý Thi Tà trong Bán Đạp Sơn, sau đó lại lên, tìm tòi Thượng Cổ tế đàn.

Trong một tòa thần điện màu đen lơ lửng trên tầng mây truyền đến một thanh âm nguy nga, truyền khắp mấy trăm dặm, trầm hồn mà trầm trọng.

- Loại chuyện thanh lý Thi Tà này vẫn nên do người Bắc Cương Phủ chúng ta đến làm a!

Động chủ Vô pháp thi động vẫn nhớ mãi không quên thi thể Tứ Phương Thiên Hầu, hôm nay trên đỉnh Bán Đạp Sơn đã không còn khí tức Nữ Ma, hiển nhiên nàng đã đi ra.

Hắn định lần nữa ra tay, thu phục Tứ Phương Thiên Hầu làm thi nô.

Động chủ Vô pháp thi động đã lần nữa tế luyện Cản Thi Linh và Trấn Thi Thần Phù, chữa trị vết rách trên đó, một tay cầm linh, một tay cầm phù.

Hắn mặc hắc bạch cản thi bảo, lơ lửng giữa không trung, thân thể như bị gió thổi động, trực tiếp thổi vào trong Bán Đạp Sơn tràn đầy thi khí.

Cản Thi Nhân đại chiến với Thi Tà lần thứ ba thi biến!

Hô!

Trên sườn núi Bán Đạp Sơn, Tứ Phương Thiên Hầu thân hình nghiền nát, là một cỗ tàn thi, nhưng lại có được uy năng lay trời, mỗi một khối huyết nhục đều có thể đè chết một vị tu sĩ Thần Cơ Đại viên mãn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.