Lão vẫn ngồi ở trên lưng sơn dương mà rít tẩu thuốc lá rời, thỉnh thoảng còn đập đập cái tẩu lên trên sừng dê, để hất tàn thuốc xuống trên mặt
đất.
Con sơn dương kia trông gầy trơ xương, trông dáng vẻ nó cũng không có một chút nhanh nhẹn hoạt bát nào, thật giống như tùy thời đều
sẽ bị lão già đè gục xuống.
- Hai kiện phật bảo nào cơ?
Đông Phương Kính Nguyệt hiếu kỳ hỏi.
- Nạp Lan Phật Y và Phỉ Thúy Phật Châu.
- Hai món phật bảo này không ngờ lại thần kì như thế, cứ thế mà thu hút sáu đại nhân vật cấp bậc Cự Kình đều cùng chạy tới ?
Các tu sĩ cấp bậc cự phách khác đã rất ít xuất hiện đi lại. Cơ hồ mọi người đều đang bế quan tìm hiểu chí lý Tiên Đạo. Nếu mà không có báu vật
tuyệt đối thì bọn họ sẽ không xuất thủ.
- Đây chính là điều khá
khó lường. Một ngàn tám trăm năm trước, Thương Sinh Tự chính là đệ nhất
thánh địa Phật Môn, lịch sử truyền thừa so sánh Thần Tấn Vương Triều còn phải lâu hơn. Thần Tấn Vương Triều còn chưa lập nước thì Thương Sinh Tự cũng đã tồn tại.
- Mỗi một vị trụ trì của Thương Sinh Tự đều là
đại hiền giả trong Phật Môn Thần Tấn Vương Triều, tu vi đạt đến hiểu rõ
Thiên Nhân. So sánh Cự Kình đều cường đại hơn. Mà Nạp Lan Phật Y chính
là áo cà sa của trụ trì, trên bề mặt thấm đượm phật vận các đời trụ trì
của Thương Sinh Tự nên đã sớm không phải một kiện phật y bình thường.
Mỗi ngày đều được nghe cao tăng niệm Phật, tịnh hoá khí tức phật y,
khiến cho phật y sinh ra ý thức của mình. Có lời đồn đại, tại một đêm
sản sinh dông tố, Nạp Lan Phật Y đã bay ra từ trong Thương Sinh Tự, Độ
Kiếp trong sấm chớp vang rền.
- Cái gì? Một kiện phật y mà lại Độ Kiếp? Cái này cũng quá khó có thể tin nổi !
Nghe tới chỗ này, Đông Phương Kính Thủy cũng không nén nổi giật mình la lên thành tiếng.
Thế này đã cao hơn lẽ thường, làm cho người ta không dám tin.
- Mà sự thực chính là như thế, sau khi Độ Kiếp Nạp Lan Phật Y càng thêm
thần vận. Chỉ cần mặc vào phật y này thì cho dù Linh Khí cũng không thể
gây tổn thương đến một sợi tóc của người mặc quần áo. Hơn nữa phật y này có thể trợ giúp người ta Ngộ Đạo, tốc độ tu luyện quả thực so sánh với
ăn vào Linh Thảo đều phải nhanh hơn.
Lúc Nhị gia gia đang nói ra
những lời này, trong lòng cũng là cảm khái vạn phần. Dù sao Nạp Lan Phật Y này thật sự là rất thần kì. Mỗi một chủng công năng đều có thể khiến
cho Cự Kình đều phải điên cuồng theo.
- Thiên hạ lại còn có phật bảo kỳ diệu giống như thế này. Khó trách những Cự Kình này đều dường như nổi điên cướp đoạt đến vậy.
Đông Phương Kính Nguyệt khinh thường nhìn về phương hướng Thần Miếu. Kỳ thật trong lòng nàng làm sao không muốn thấy một lần phật bảo chí cao vô
thượng này, thỏa mãn tò mò trong lòng.
Chỉ là chính nàng cũng
không biết, kỳ thật Nạp Lan Phật Y thì nàng cũng sớm đã nhìn thấy. Lúc
ấy nó đang mặc trên người Phong Phi Vân.
- Tuy vậy, tuy rằng Nạp
Lan Phật Y mặc dù thần kì, nhưng mà giữa các báu vật lạ kì trong thế
gian loài nguời, theo lời đồn đại thì nó so cùng Phỉ Thúy Phật Châu lại
vẫn còn kém một cấp bậc.
Nhị gia gia nói.
- Còn có phật bảo so sánh Nạp Lan Phật Y càng thần kì hơn?
- Phỉ Thúy Phật Châu chính là theo lời đồn đại thật lâu thật lâu trước
kia, có một người gọi là tiểu hòa thượng Thương Sinh đang uống nước bên
bờ khe suối. Mà đúng lúc này một con tiên hạc từ trong mây bay bay tới,
cũng hạ xuống bờ suối uống nước. Tiểu hòa thượng đã bao giờ nhìn thấy
tiên hạc lớn như thế, liền cho là mình thấy Bồ Tát hiển linh. Hắn vội
vàng quỳ gối bên bờ suối dập đầu chắp tay thi lễ. Mà con tiên hạc kia
thật đúng là do một vị nữ Bồ Tát biến thành. Ngài ngồi ở trên phật liên ( đài sen), trên đỉnh đầu có Phật Hoàn ( vầng hào quang) vàng chói, đầy
người đều là phật quang vàng rực, rất thần kì.
- Phỉ Thúy Phật Châu kia chính là nữ Bồ Tát giao cho tiểu hòa thượng đó?
Đông Phương Kính Nguyệt không nhịn được mở miệng.
- Đương nhiên không hề đơn giản. Nữ Bồ Tát kia cũng không hề nói một câu
nào, chỉ là ở lại bên bờ suối kia chín ngày. Mà tiểu hòa thượng đã quì ở bên bờ suối chín ngày, đợi đến lúc ánh mặt trời khuất núi vào ngày thứ
chín, nữ Bồ Tát rốt cục mở miệng nói. Vẻn vẹn chỉ nói một câu " Đạo tu
kiếp nầy, phật tu kiếp sau. Kiếp nầy đã chết, kiếp sau thành Phật. Nhân
quả luân hồi, muôn đời không tắc.
Vừa nói dứt lời, trên người Bồ
Tát bốc lên nghiệp hỏa cháy lên hừng hực, phật thân lại thiêu đốt chín
ngày trời mới dập tắt. Cuối cùng trên phật liên kết ra một viên hạt sen. Tiểu hòa thượng lấy hạt sen xuống, liền có Phỉ Thúy Phật Châu.
Nhị gia gia hoàn toàn chính là đang kể lại một câu chuyện thần thoại cổ xưa. Sau khi kể xong,mới hỏi:
- Các ngươi đoán tiểu hòa thượng kia là ai?
- Chẳng lẽ chính là hòa thượng Thương Sinh Tự?
Đông Phương Kính Nguyệt thắc mắc.
- Đúng phân nửa, tiểu hòa thượng kia chính là Lão Tổ tông Thương Sinh Tự, vị trụ trì Thương Sinh Tự đời thứ nhất. Đồn đại sau khi đắc đạo thành
Phật, thì đã biến mất ở trong thiên địa.
Nhị gia gia nói.
Yên lặng hồi lâu, Đông Phương Kính Nguyệt mói nói:
- Nhị gia gia kể chuyện xưa cũng giống hệt như giảng giải khi còn bé !
- Đây không phải chuyện xưa, cái này là chân thật tồn tại. Ở trong rất
nhiều điển tịch Phật Môn cũng có ghi chép, bằng không ngươi cho rằng mấy Lão gia hỏa bất tử kia lại không sợ chết để đại chiến cùng nữ thi. Bọn
họ kỳ thật đều là muốn có được di bảo của Bồ Tát trong truyền thuyết
kia. Có người suy đoán Phỉ Thúy Phật Châu kỳ thật chính là sinh mệnh Bồ
Tát kéo dài. Bồ Tát kiếp sau nói không chừng sẽ thai nghén ra từ Phỉ
Thúy Phật Châu. Một khi tìm hiểu được một chút phật lí của Bồ Tát trong
đó, liền có thể lĩnh hội Tiên Đạo đại pháp, trở thành Tiên Đạo chí
cường.
Nhị gia gia nói tích cực.
- Các ngươi nhìn... đây là ai?
Một đôi mắt hổ của Đông Phương Kính Thủy đột ngột xuất hai đạo tà quang, cả người đều thiếu chút nữa bay vọt lên, ngón tay của hắn chỉ về phương
hướngThần Miếu.
Có người ở chỗ sâu trong Phật tháp đi ra từ Thần Miếu, rất nhiều người đều thấy được một màn này, làm cho họ đều kinh dị!
Trong Thần Miếu lại còn có người sống!
- Là Phong Phi Vân!
Đông Phương Kính Thủy khẽ kêu lên một tiếng, áo choàng đỏ tươi trên lưng tung bay.
Xa xa, một ngọn đèn Phật Chúc chiếu sáng cảnh đại môn Phật tháp bị đẩy ra, phát ra âm thanh "két kẹt", Phong Phi Vân dẫn đầu đi ra từ bên trong.
Gương mặt Phong Phi Vân với hàng lông mày lưỡi mác trông cực kì khí khái hào
hùng. Quần áo trên người sạch sẽ chỉnh tề, trong vẻ tuấn tú hơn người
mang theo một sự kín đáo, khí thế toàn thân bừng bừng mạnh mẽ trước nay
chưa từng có, trong mơ hồ như thể đã dung hợp cùng đạo thiên địa.
Mỗi một động tác của hắn đều cực kì có quy luật, liền như một vị Cự Kình đã từng tu luyện mấy trăm năm.