Linh Chu​

Chương 295: Chương 295: Linh Bảo tháp. (2)




Lão giả phân phó một câu như vậy, liền vội vã hướng phương hướng Linh Bảo tháp bay vút đi, biến mất ở trong rừng trúc, xem ra là đi hồi bẩm cái thiên đại tin tức tốt này cho tháp chủ rồi.

Phương viên mấy ngàn dặm đều bị rừng trúc bao phủ, hơn nữa linh khí đầy đủ vô cùng, so sánh với chỗ khác trọn vẹn cao hơn gấp ba lần.

- Oanh!

Lão giả kia vừa đi, Kỷ Phong liền ngang nhiên xuất thủ, muốn xuất kỳ bất ý chế trụ Phong Phi Vân.

Phong Phi Vân đã sớm chú ý đến hắn, thời điểm khi hắn xuất thủ cũng là theo đó đánh ra một quyền, quyền đầu của hai người đụng vào nhau, giữa quyền đầu nhất thời kích đãng ra một đạo kim sắc khí lãng, chấn vỡ vụn một phiến lớn rừng trúc.

- Phong Phi Vân, không cần làm ra chống cự vô ích, người của Trừ ma liên minh chúng ta đều đã chạy tới Vạn Tượng tháp, cho dù ngươi có chạy trốn tới chân trời góc biển cũng không có tác dụng.

Trong thân thể của Kỷ Phong lao ra một cỗ dị tượng xích hồng, cư nhiên là một đầu kỳ lân dẫm lên hỏa diễm.

Hắn xuất thủ lần nữa, lượng lượng bưu hãn trong thủ chưởng đánh ra bảy đầu kỳ ngưu hư ảnh.

Thất ngưu chi lực, sáu mươi bốn vạn cân.

Tu vi của Kỷ Phong thật sự quá cường hãn, Bộ Thiên Nhai cùng Tần Chiến căn bản không địch được một chiêu của hắn.

Phong Phi Vân liên tiếp đánh ra bảy đạo Xích Hỏa thuật, mỗi lùi một bước liền điểm ra một chỉ, mới khó khăn lắm triệt tiêu thất ngưu chi lực này, mà trên mặt đất lại cũng nứt ra bảy đạo đại liệt xúc mục kinh tâm.

Kỷ Phong ngưng tụ linh thông, lại xuất thủ lần nữa.

- Oanh!

Một cái ngân sắc trường thường từ phía trên màn trời bay tới, giống như một đầu ngân sắc trường long trực tiếp xuyên thủng vai phải của Kỷ Phong, ngân thương nhuốm máu, ở trong không khí bay một vòng rồi sau đó lại bay trở về bầu trời.

Một cỗ khí thế mênh mông cuồn cuộn từ bầu trời truyền đến, một đầu ngân sắc dị điểu khổng lồ lượn vòng trên bầu trời, lãnh trầm mà nói:

- Trong Vạn Tượng tháp cấm tranh đấu, phàm là có ân oán phải đi diễn vũ chiến tháp quyết một trận sinh tử. Nếu như còn dám trái lệnh, giết không luận tội.

Đây là một vị cao thủ tuyệt đỉnh của chấp pháp đội!

Một cỗ lực lượng này thật sự quá cường đại, có ngân quang từ trên trời giáng xuống chấn đến hai mắt, hai tai, lỗ mũi, miệng của Kỷ Phong đều chảy ra máu tươi.

- Hừ!

Kỷ Phong lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đầu ngân sắc dị điểu ở trên màn trời kia một cái, trên người như cũ sôi trào chiến ý, nói với Phong Phi Vân:

- Ngay mai có dám đến diễn vũ chiến tháp quyết một trận sinh tử với ta hay không?

- Ta không có nhàm chán như vậy!

Phong Phi Vân xoay người liền muốn rời đi.

- Mới vừa rồi giao thủ ngươi đã rơi xuống hạ phong, bị thương không nhẹ đi? Diễn vũ chiến tháp quần hùng hội tụ, hào kiệt cùng giai nhân của Vạn Tượng tháp phần lớn đều sẽ tụ tập tới đó, tìm kiếm đồng minh có tiềm lực, ngươi là sợ thua ta ở trước mặt mọi người cho nên mới không dám ứng chiến!

Kỷ Phong nói.

- Ta sợ thua ngươi?

Phong Phi Vân nhất thời dừng bước lại, nhưng mà lại cũng không xoay người, từ từ mà nói:

- Giữa trưa ngày mai, gặp lại ở diễn vũ chiến tháp.

Nói xong lời này, Phong Phi Vân liền bước nhanh rời đi, biến mất ở chỗ sâu rừng trúc.

Kỷ Phong đứng ở trong rừng trúc hoang tàn, đứng thẳng cao ngất, thanh phong thổi ống tay áo của hắn vang lên tiếng phốc phốc, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.

Mới vừa rồi hắn giao thủ với Phong Phi Vân, đã nhìn thấu được chiến lực của Phong Phi Vân, cho nên mới dám chủ động hạ chiến thư.

Hắn dĩ nhiên cũng biết trên người Phong Phi Vân nắm giữ một kiện linh khí có uy lực cường đại, nhưng mà Trừ ma liên minh bọn hắn vì đối phó với Phong Phi Vân cũng mang theo một kiện linh khí mà đến, đủ để chống lại Miểu Quỷ ban chỉ.

Cho nên một trận chiến ngày mai, hắn tất thắng không thể nghi ngờ.

Mà Phong Phi Vân không chiến thì thôi, một khi giao chiến tất phải máu tươi năm bước, đây là chênh lệch trên tu vi, không thể đền bù.

- Khụ khụ!

Khóe miệng của Phong Phi Vân tràn ra một tia máu tươi.

Lúc trước đã bị ánh mắt của tiểu tà ma kích thương, mới vừa rồi lại giao thủ với Kỷ Phong, khiến cho thương thế tăng thêm một phần.

Tu vi của Kỷ Phong đúng là hết sức đáng sợ, đã cách Thần Cơ đại viên mãn không xa, nếu như Phong Phi Vân không đột phá cảnh giới Thần Cơ trung kỳ thì ngay cả mười chiêu của hắn cũng không tiếp được.

Hai người đều là nghịch thiên tài tuấn, nhưng mà Kỷ Phong so với Phong Phi Vân thì cao hơn hai cái tiểu cảnh giới, chiến lực so với Bắc Minh Đường cũng cao hơn một bậc.

Chân chính để cho Phong Phi Vân cảm thấy nguy cơ chính là Nguyệt Luân thiên nhãn ở mi tâm của Kỷ Phong còn chưa mở ra, bên trong tựa hồ ẩn chứa lực lượng kinh khủng, giống như là phong ấn một đầu thần ma ở bên trong, một khi mở mắt liền có thể hủy thiên diệt địa.

Phong Phi Vân dừng bước lại, trên mặt ngưng trọng trước nay chưa từng có, muốn tranh thủ một đường sinh cơ liền phải nhìn tối nay, tối nay nếu như có thể đột phá đến Thần Cơ trung kỳ, ngày mai đánh một trận mới có một tia nắm chắc, nếu như không cách nào đột phá Thần Cơ trung kỳ, như vậy rất có thể sẽ máu nhuộm diễn vũ chiến tháp.

Phong Phi Vân vốn là có thể không cần đáp ứng Kỷ Phong, như vậy cũng sẽ không bức mình đến tử địa như thế, nhưng mà một khi hắn rút lui, đạo tâm của hắn sẽ có thiếu sót, tương lai gặp phải tình huống giống như thế cũng sẽ lựa chọn lùi bước, nếu như thật sự như thế vậy thì sẽ vĩnh viễn không thể leo lên chí cao cảnh giới trên con đường tu tiên.

Tu tiên lộ sở dĩ khó khăn chính là chỉ có thể đi tới mà không thể lùi về phía sau.

Một khi lùi về phía sau, chính là thâm uyên vạn trượng.

Huống chi nếu không bức chính mình đến tử địa chân chính, làm sao có thể đủ kích phát ra tiềm lực trong thân thể?

- Phong đại ca, Phong đại ca, ngươi cần gì phải đáp ứng chiến đấu với cuồng nhân kia, mẹ ta nói là tranh đấu với người là chuyện không sáng suốt nhất.

Mộ Dung Thác từ phía sau đuổi đến, đầu đầy mồ hôi, còn không ngừng thở hổn hển.

- Lại là mẹ ngươi nói, mẹ ngươi chẳng lẽ không nói cho ngươi biết, nếu như một ngươi không tranh giành, như vậy liền không có khả năng nhận được?

Phong Phi Vân cảm thấy thiếu niên có thiên phú cao đến dọa người này hơi có mấy phần ý tứ.

- Mẹ ta nói là hết thảy tùy duyên!

Mộ Dung Thác nói.

- Hết thảy tùy duyên!

Phong Phi Vân lẩm bẩm niệm một câu.

- Không sai, duyên đến, dĩ nhiên là nhận được. Duyên diệt, dĩ nhiên là mất đi!

Mộ Dung Thác nghiêm túc nói.

Phong Phi Vân gật đầu thật sâu, trong mắt hiện lên hai đạo quang hoa, cười nói:

- Nói không sai.

Hai người một trước một sâu hướng chỗ sâu rừng trúc bước đi, muốn tìm được một chỗ bảo địa có linh khí nồng đậm nhất mở động phủ, hai người đều là người có linh giác siêu cường, muốn tìm được một chỗ có linh khí nồng đậm nhất cũng không phải là một chuyện khó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.