Linh Chu​

Chương 163: Chương 163: Máu chảy thành sông. (1)




Điều này cũng quá không bình thường. Với trạng thái hiện tại của Tiêu Nặc Lan, quả thực chính là một vị Ma thần chỉ biết giết chóc, thì làm sao có thể chỉ bóp cổ nàng đến ngất mà thôi. Chẳng lẽ là Nạp Lan Phật Y đã cứu nàng một mạng?

Phong Phi Vân không hề quản nhiều như vậy nữa. Hắn vội vàng cõng Nạp Lan Tuyết Tiên đứng lên, liền muốn rời khỏi đây. Nhưng mà hắn còn chưa bước ra một bước, liền cảm giác được cổ mình phát lạnh, bị một bàn tay lạnh như băng xiết lại.

Từ trong yết hầu Phong Phi Vân phát ra một tiếng kêu rên. Tu vi chênh lệch quá lớn làm toàn thân hắn đều không thể nhúc nhích!

Tiêu Nặc Lan gần trong gang tấc, móng tay sắc bén trên ngón tay dài mảnh khảnh thật giống như năm thanh kiếm nhọn thật dài, chúng đã để lại trên cổ Phong Phi Vân hai vết máu.

- Miểu Quỷ Ban Chỉ!

Trong lúc nhanh như chớp giật, Phong Phi Vân vội vàng hồi phục lực lượng của Miểu Quỷ Ban Chỉ, hy vọng thông qua uy lực của Linh Khí để trấn áp Tiêu Nặc Lan, hoặc là nói đẩy lui nàng.

Đây là biện pháp tự cứu duy nhất mà lúc này Phong Phi Vân có khả năng nghĩ. Nếu không chỉ trong khoảnh khắc, hắn sẽ bị mất mạng ở trong tay một vị Nữ Ma vừa mới sống lại này.

Thế này cũng quá tệ hại, chẳng lẽ hắn phải trở thành kẻ đổ máu đầu tiên sau khi nàng chết mà sống lại ư, trong lòng Phong Phi Vân cảm thấy không cam lòng. Nhưng mà từ chỗ cổ lại truyền đến âm thanh đầu khớp xương vỡ vụn, hắn cảm giác được huyết dịch nóng bỏng từ trong cổ ri rỉ thẩm thấu ra ngoài, nó đang chảy dọc xuống nhỏ giọt lên trang phục.

Oán khí của nàng quả nhiên quá đậm, gặp người liền giết, căn bản không cần bất cứ lý do gì. Những lời Tửu Nhục hòa thượng đã nói cũng không có sai một điểm nào, quả nhiên là một vị Nữ Ma xuất thế.

Liền tại lúc Phong Phi Vân cảm giác được trước mắt càng ngày càng đen kịt, Miểu Quỷ Ban Chỉ rốt cục hồi phục. Sáu trận đồ án cổ vọt ra, chúng bộc phát ra sức mạnh to lớn động trời, đánh thẳng vào mặt Tiêu Nặc Lan.

- Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!

Lực lượng Linh Khí hoàn toàn bùng phát dữ dội, có thể đánh sập cả một quả núi cao.

Tiêu Nặc Lan cũng không nhúc nhích, mặc cho Miểu Quỷ Ban Chỉ đang đánh về hướng gương mặt mịn màng như gốm sứ của mình. Miểu Quỷ Ban Chỉ đã cách da thịt ngọc ngà của nàng chỉ có một tấc thì đột nhiên bị bắn ngược trở về.

Linh Khí lại bị bắn ngược trở về, sáu trận pháp cổ bị chấn nát. Mấu chốt là nàng cũng không hề cử động một phen, liền đã đánh bay Linh Khí.

- Ôi...

Tất cả mọi người bị kinh ngạc, quả nhiên là một vị Nữ Ma xuất thế, ngay cả Linh Khí đều không thể gây thương tổn được nàng. Đây là nàng muốn giết người tế đạo, mà người này chính là Phong Phi Vân, máu tươi của hắn sẽ nhuộm đỏ Hoàng Nê Cổ Tỉnh.

Kẻ nào xông vào chỗ không nên xông vào, sẽ phải trả giá một cái giá xứng đáng.

- Tiêu... Tiêu... Nặc Lan!

Phong Phi Vân cố gắng thốt ra từ trong kẽ hàm răng vài từ như vậy, có lẽ có khả năng bảo toàn một mạng. Bởi vì ở trước mặt nữ ma đầu này, cho dù là Cự Kình cũng không dám liều mạng, đó là đang tìm chết a!

Quả nhiên, sau khi nghe được vài từ này, màu đỏ trong mắt Tiêu Nặc Lan có hơi nhạt đi, tựa hồ không tin rằng sau hơn một ngàn năm, lại còn có người có thể biết được tên của nàng.

Nếu mà hiện tại có người có thể kêu lên ba chữ "Phượng Phi Vân" này, Phong Phi Vân cũng vẫn sẽ ngơ ngẩn.

Liền vào lúc nàng có hơi bị mất thần này, Phong Phi Vân vội vàng đánh văng ngón tay của nàng ra, thu hồi Miểu Quỷ Ban Chỉ. Hắn liền tính toán cõng theo Nạp Lan Tuyết Tiên thoát khỏi nơi đây.

- Tiêu... Nặc Lan.

Nàng đang tự nói một mình nho nhỏ, đôi mắt trở nên có hơi đờ đẫn, tiếp theo lại lộ ra vẻ linh hoạt mà lẩm bẩm nói:

- Đúng rồi, ta gọi là Tiêu Nặc Lan!

Người đã chết đi hơn một ngàn tám trăm năm, cuối cùng đã nhớ lại tên mình, kí ức trong óc như thủy triều vọt tới. Một số người, một số việc, nàng vẫn không hề quên, thế nhưng mà so với cũng đã quên đi thì không có gì khác nhau. Thời gian đã trôi qua quá lâu, coi như là dáng dấp người nhà thân cận nhất thì cũng đều đã mơ hồ, bằng hữu khắc cốt ghi xương nhất cũng chỉ còn là một bóng dáng nhàn nhạt.

Thời gian mười năm, liền đủ để cho người ta thấy dáng vẻ bằng hữu tốt nhất của chính mình đã nhạt nhòa, như vậy hai mươi năm thế nào? Ba mươi năm sẽ ra sao? Huống chi là hơn một ngàn tám trăm năm, coi như là cái tên mình thì nàng đều thiếu chút nữa quên đi, huống chi là những người khác?

Trong Hoàng Nê Cổ Tỉnh không hề có hào quang phun ra nữa, mà ngay cả những trận pháp cổ này đều đã bị hủy hoại. Một vị Cự Kình thấy nàng đang thất thần liền hung hãn xuất thủ, lão muốn bất ngờ đánh chết nàng.

Đã không có hào quang ngăn trở, vị Cự Kình này liền dễ dàng đánh tới đỉnh đầu của nàng. Trên bàn tay có vô số điện mang đan xen vào, giống như phải biến tất cả mọi thứ thành phấn vụn.

Đồng tử Tiêu Nặc Lan có hơi chợt lóe, ống tay áo nhẹ nhàng vung lên. Một đạo hào quang bắn ra từ trong ống tay áo, nó đánh tan điện quang đầy trời.

Vị Cự Kình kia không nghĩ tới Tiêu Nặc Lan đã vậy còn quá nhanh liền tỉnh táo lại từ trong lúc thất thần. Đôi mắt kia của nàng vẻn vẹn chỉ là hướng về phía lão mà trợn mắt nhìn một phen, nhưng đã đủ để cho lão cảm giác được trong lòng phát lạnh, trái tim đập mạnh dồn dập một hồi, thật giống như muốn nhảy ra từ trong thân thể.

Thế này rốt cuộc là quái vật gì?

Vị Cự Kình này cũng là nhân vật có tiếng đã tung hoành thiên hạ, nhưng chưa bao giờ lại thấy khiếp đảm giống như hiện tại, thật giống như gặp phải thiên địch.Lão muốn thu hồi chưởng ấn, muốn lui về, nhưng mà lại cảm giác được cổ của mình bị một bàn tay lạnh như băng cầm chắc.

Thật giống như lưỡi hái trong tay tử thần, nó ôm lấy cổ, làm cho người ta tràn ngập sợ hãi!

- Răng rắc!

Vị Cự Kình này không có được vận may như là Phong Phi Vân, cổ hắn bị tay ngọc mảnh khảnh thon dài của nàng nắm lấy. Mà ngay cả đầu lâu của hắn đều bị nàng dùng tay không bẻ ngoéo từ trên cổ xuống, thật giống như vừa hái một quả dưa hấu.

Chỉ là quả "dưa hấu " này lại đang nhỏ máu!

Một vị lão tổ cấp bậc Cự Kình uy chấn một chốn lại bị người ta dễ dàng nắm chặt mà dứt đứt cổ. Ngay cả đầu lâu đều bị bẻ xuống, tựa như quả bóng cao su được nàng cầm ở trong tay.

- Rầm!

Thân hình Cự Kình rơi từ phía trên xuống. Một khối thi thể không đầu, trong cổ vẫn còn chảy máu, tỏa ra hơi nóng.

Tiêu Nặc Lan lẳng lặng ung dung ngắm nghía cái đầu người trong tay, thật giống như đang quan sát một kiện tác phẩm nghệ thuật. Nàng là càng ngày càng có cảm giác chán ghét. Bụp! Đầu người bị nàng bóp vỡ, biến thành một màn sương máu, làm cho cánh tay trắng nõn tinh tế của nàng bị nhuộm đỏ.

Không ai lúc này vẫn còn cười được, mà chỉ cảm thấy toàn thân mình đều rét run, kẻ này rốt cuộc có phải là người hay không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.