Phong Phi Vân chậm rãi đi vào chỗ nguy hiểm nhất trong truyền thuyết của thành Linh Châu, Huyết ưng đại viện.
Hai mươi tám chiếc xe chứa những cái rương lớn đã được Ngô lão đại dẫn người chở vào sau hậu viên.
Một trăm ba mươi sáu tên gia nô vốn là bị bắt vào trong Huyết ưng đại viện
đều bị dùng dây thừng trói vào trên cây cột, hoàn toàn mất đi khả năng
hành động.
Phong Phi Vân căn bản là không nhìn đến những tên gia
nô bị trói này mà nhìn vào trên người của Tam gia đang ngồi ở trong đại
môn, nghe đồn Tam gia tuổi đã vượt quá trăm, quả thực chính là lão yêu
quái không chết.
Tam gia an nhiên ngồi ở trên ghế dựa lớn bằng
ngà voi, huyền bào màu đen ở trên người bị gió thổi bay phấp phới, má
trái khô gầy bị hỏng không có một tia huyết sắc thật giống như lão quỷ
trong đêm tối, hiện ra vẻ dữ tợn vô cùng.
Tu luyện loại công pháp tà môn Bổ thiên tà nhãn này quả nhiên là phải trả giá thật lớn!
Tại sao lại phải đem bản thân mình làm cho không giống người không giống quỷ, khổ như thế này chứ?
Phong Phi Vân thở dài một cái, cố gắng đứng thẳng người, nói đúng chừng mực:
- Ngày hôm nay vốn là ngày vui đại thọ của Tam gia, lẽ nào đây chính là đạo đãi khách của Tam gia?
Phong Phi Vân chỉ chỉ những tên gia nô kia bị trói ở trên cột, trong lời nói có chút bất mãn.
- Dát dát! Mang trà cho Phong thiếu gia!
Tam gia thật giống như không có nghe ra ý chỉ trong lời nói của Phong Phi
Vân, mang trên mặt nụ cười đầy tính toán, nhẹ nhàng sờ sờ ngón tay cái
lên trên Ban chỉ màu đen, cái Ban chỉ này cả thân tỏa ra ánh sáng âm u
màu đen, trên thân điêu khắc bảy cái chữ nhỏ lí tí cổ xưa, giống như bày ra bảy cái gương mặt quỷ vậy, có vẻ huyền bí vô cùng.
Quả ban
chỉ màu đen này chính là do Tam gia trộm ở trong Sâm la điện, chính là
một món chuẩn linh khí, cứng rắn cực kỳ, dù cho bảo kiếm sắc bén nhất
cũng không thể nào chém tổn hại một ít đến nó, để vào trong liệt hỏa rèn luyện, cũng sẽ không có hòa tan chút nào.
Sáu mươi năm trước,
chính là vì đạt được một quả miểu quỷ ban chỉ này, Tam gia mới chạy trốn khỏi Sâm la điện, cách xa nghìn dặm mà trốn ở thành Linh Châu.
Thế nhưng sau khi đánh cắp được miểu quỷ ban chỉ, hắn mới cảm thấy hối hận
bởi vì miểu quỷ ban chỉ này ngoại trự uy lực cường đại gấp mấy lần so
với bảo khí ở bên ngoài thì quả thực không có bất kỳ công dụng gì, chỉ
có thể coi như là một món chuẩn linh khí đứng đầu mà thôi.
Vì một món chuẩn linh khí lại phải trốn tránh cao thủ của Sâm la điện truy sát sáu mươi năm nay, thật sự không đáng giá.
"Miểu quỹ ban chỉ chính là mật bảo đứng đầu trong Sâm la điện, lão từng nghe
một vị trưởng lão Sâm la điện nói qua, nguồn gốc của miểu quỷ ban chỉ
cực đại, chính là từ chỗ một phần mộ cực kỳ nguy hiểm được đào ra, không thể nào chỉ là một món chuẩn linh khí đơn giản như vậy, khẳng định nó
còn có một công dụng khác mà ta chưa phát giác được.”
Tam gia
nhìn bảy cổ tự trên thân của ban chỉ một chút, cũng cảm giác được dường
như có bảy con quỷ nhãn đang nhìn mình chằm chằm, nếu có thể phá giải
được ý nghĩa của bảy cổ tự này thì có thể đem những thần bí của miểu quỷ ban chỉ mà vạch trần.
Trong đầu của hắn nghĩ đến như vậy!
Ánh mắt Phong Phi Vân cũng chú ý tới ngón tay cái của Tam gia ở trên ban
chỉ màu đen, trong lòng thầm nghĩ đây chính là một món chuẩn linh khí mà Tam gia đang nắm giữ.
Chuẩn linh khí uy lực to lớn, phải cẩn thận ứng đối, cũng không biết cao thủ của Ngân Câu phường đã tới chưa?
"Cao thủ Ngân Câu phường làm sao còn chưa hiện thân?"
Phong Phi Vân tuy là biểu hiện ung dung, thản nhiên thế nhưng trong lòng cũng bắt đầu sinh ra một chút lo lắng, cao thủ Ngân Câu phường nếu không có
đến đây, như vậy thì tất cả mưu lược của hắn đều bị hỏng mất.
Phải đối phó với cao thủ như Tam gia, chỉ dựa vào một người Lưu quản gia là không đủ.
Ngày hôm nay chính là ngày đại thọ của Tam gia, các nhân vật có mặt mũi ở
thành Linh Châu vốn là đều đã đến đây để chúc mừng, thế nhưng mãi cho
tới khi màn đêm buông xuống, vẫn không có một người khách khứa nào, chỉ
có Phong Phi Vân và Lưu quản gia hai người ngồi ở trong đại sảnh.
Thọ yến có vẻ vắng lặng!
Một đám người đàn ông vạm vỡ cao lớn mặc áo đen, đeo thắt lưng màu đỏ ở
trong viện đi tuần, từng ánh mắt đều phát ra vẻ hung dữ, mặt mang nụ
cười lạnh, trong tay còn cầm đại đao sáng loáng, chướng mắt vô cùng.
Một trận gió bắc lạnh thổi tới làm cho Phong Phi Vân cảm nhận được từng đợt lạnh lẽo rét thấu xương, ngẩng đầu nhìn lên vừa lúc trong thấy cặp mắt
tràn đầy tà khí, nghiêm nghị của Tam gia.
Cặp mắt này tràn đầy tà tính, thật giống như một loại huyết đao đâm vào linh hồn của Phong Phi
Vân, nếu như là người thường, phỏng chừng bị hắn liếc mắt nhìn sẽ bị hồn bay phách lạc.
Thế nhưng Phong Phi Vân nắm giữ linh hồn của
phượng hoàng, linh hồn cường đại vô cùng thì dù cho là tu vi của Tam gia mạnh hơn gấp mười lần cũng không thể nào làm thương tổn linh hồn của
hắn được.
"Ồ, tiểu tử này thật kỳ quái, vậy mà lại không sợ bổ
thiên tà nhãn của ta, chẳng lẽ có đeo trên người một món linh bảo chặn
lại sát uy của tà mục?" Trong lòng của Tam gia cứng lại, hắn hiển nhiên
không tin Phong Phi Vân có thể dựa vào thực lực của mình mà ngăn cản
được bổ thiên tà nhãn, cho rằng Phong Phi Vân chính là dựa vào ngoại vật mới có thể vô hình trung ngăn hắn tấn công.
Dù sao "Bổ thiên tà
nhã" chính là một trong mười hai tà công của Sâm la điện, tuy là Tam gia cũng không có tu luyện tới đại thừa nhưng uy lực vẫn không tầm thường.
Trong mắt Tam gia nổ bắn ra ô quang dự định toàn lực xuất thủ, lấy ánh mắt giết người.
Phong Phi Vân hiển nhiên sẽ không ngồi chờ chết, đứng trở dậy, không lùi mà
tiến tới, chắp hai tay sau lưng hướng thẳng về phía Tam gia đi tới, nói:
- Tam gia, đạo đãi khách hôm nay thật đúng là làm cho ta vô cùng thất vọng à!
Hai mắt Phong Phi Vân trong suốt, đôi đồng tử màu đen chăm chú nhìn chằm
chằm vào bổ thiên tà nhãn của Tam gia, chẳng mảy may né tránh mà vẫn còn mang theo một nụ cười.
Lấy mắt thường đối với bổ thiên tà nhãn!
Thế nhưng Tam gia làm thế nào cũng cười không nổi, thực sự không thể tưởng
tượng được dù cho Phong Phi Vân có mang trên mình linh bảo cũng không
thể nào trong tình huống này mà ở khoảng cách gần như vậy lại có thể
ngăn cản bổ thiên tà nhãn của lão.
Huống chi, hắn lại còn cùng với bổ thiên tà nhãn mà đối mặt!
Đây là cái tình huống gì?
Trong lòng Tam gia run sợ vô cùng, người điên cuồng này tuyệt đối không thể để lại, sau này nhất định là một mối họa.
"Bành!"
Ngón tay của Tam gia cầm một góc bàn làm cho nó biến thành bột vụn, trên mặt khô héo lộ ra nụ cười dữ tợn:
- Phong Phi Vân, ngươi là khách của ta hay sao? Đừng cho là ta không biết mục đích hôm nay ngươi tới đây, ngay cả phụ thân ngươi - Phong Vạn Bằng cũng không dám tiêu diệt Ưng trảo bang ta, chi bằng một đứa trẻ con như ngươi có thể làm được việc sao?
Tam gia đứng thẳng dậy, đưa tay
vẫy một cái thì bốn phía liền có mấy trăm tên hán tử mặc trang phục đều
một màu đen vây quanh, tay đều cầm đại đao huyền thiết, đằng đằng sát
khí, đem Phong Phi Vân và Lưu quản gia bị bao vây ở giữa.
Lưu quản gia bay lên, đứng ở trước người của Phong Phi Vân, bảo vệ cho hắn, vẻ mặt hết sức tập trung.
Vẻ mặt Phong Phi Vân vẫn không có thay đổi, từ phía sau của Lưu quản gia
chậm rãi đi ra trước, trên mặt mang theo mấy phần vui vẻ, nói:
- Ngươi cũng đã hơn một trăm tuổi, vẫn còn không giữ được bình tĩnh, ngươi cũng đừng nên không giữ được bình tĩnh như vậy