Linh Chu​

Chương 1688: Chương 1688: Nhi tử của yêu hậu? (1)




Phong Phi Vân đã biết hết tin tức, nhưng hắn cảm thấy mình không chờ nổi đến lúc đó.

Đêm nay Phong Phi Vân ngồi xếp bằng trước mộ Thanh Liên thánh nữ, tham ngộ được chút ít thánh linh đạo từ bia ngọc thạch, cơ thể phục hồi chúti ts, nhưng tuổi thọ không tăng lên.

Ngày thứ hai đến, bên ngoài Thanh Liên linh sơn đông nghẹt người. Rất nhiều người nghe tin chạy đến, cường giả các đại tộc có dủd. Một số yêu vương cũng đến.

Mấy vị yêu vương ngồi trên liễn tháp, bọn họ không định ra tay, chỉ đến hộ đạo cho hậu bối gia tộc, sợ bị bán yêu hung tàn giết luôn hậu bối xuất sắc trong tộc.

- Thiên Phong Tử sư đệ của Bá hoàng tử đến.

- Thiên Phong Tử và Bá hoàng tử từng bái vào cùng một môn hạ vị tiên hiền, đều là kỳ tài ngút trời.

- Chắc Bá hoàng tử mời Thiên Phong Tử đến trấn áp bán yêu kia.

- Hôm nay là ngày thứ ba, cường giả các tộc đã đến, không biết bán yêu còn dám chiến đấu không?

Sáng sớm bên ngoài Thanh Liên linh sơn sôi trào, cường giả các tộc người trẻ tuổi tại đây, trong đó có bá chủ nhân tộc, bán yêu.

Một tước gia nhân tộc đứng trong hư không, một đám người hầu đi theo sử dụng.

- Mấy ngày trước trong Trung Ương vương triều thứ sáu có một bán yêu nghịch thiên đột nhiên xuất hiện, nơi này lại có một.

Tước gia đến từ Phiêu Miểu thần triều, có nghe nói về chuyện trong Trung Ương vương triều thứ sáu.

Một đại hiền giả nhân tộc vuốt râu bạc, bbộ dáng cao thâm khó dò:

- Bán yêu là quần thể yếu, có thể sinh ra yêu nghiệt là chuyện may mắn, nhưng không nên lộ mũi nhọn như thế. Trước mặt thái cổ thánh yêu tộc dù là nhân tộc chúng ta cũng không dám càn rỡ. Một bán yêu dám không kiêng nể gì trấn áp hoàng tử của thái cổ thánh yêu tộc. Đám thái cổ thánh yêu tộc kiêu ngạo kia làm sao tha cho hắn?

- Bán yêu kia ra rồi!

Thiên chi kiêu nữ Ma Điệp yêu tộc phát hiện lão nhân đi ra từ rừng tre, lão nhân mặc áo trắng, chân loạng choạng nhưng đầy sức sống, đầum ày lộ mũi nhọn.

Thiên Phong Tử duỗi hai tay ra, đáp xuống bậc thang đã xanh. Thiên Phong Tử lắc người leo lên đỉnh Thanh Liên linh sơn, đứng đối diện Phong Phi Vân.

Thiên Phong Tử nhìn Phong Phi Vân chằm chằm:

- Ta phụng mệnh của Bá hoàng tử đến đòi lại Tứ hoàng tử Kim Ô tộc!

Phong Phi Vân liếc Thiên Phong Tử:

- Tứ hoàng tử Kim Ô tộc thiếu giáo dục, ta dạy dỗ thay trưởng bối Kim Ô yêu tộc. Nếu đến đòi người thì mời tộc trưởng Kim Ô yêu tộc tới đây, tự mình nói với ta.

Mắt Thiên Phong Tử sa sầm, sắc bén nói:

- Ta khuyên ngươi có chừng có mực, ngươi không trêu vào Kim Ô yêu tộc được! Hôm nay nếu ngươi quỳ nghênh Tứ hoàng tử ra thì ta sẽ cho ngươi toàn thây!

Phong Phi Vân nói:

- Nói nửa ngày mà ngươi là ai?

Thiên Phong Tử ưỡn ngực, kiêu ngạo nói:

- Ta là hoàng tử Đại Phong yêu tộc, Thiên Phong, sư huynh của Bá hoàng tử!

Phong Phi Vân cười nói:

- Ta thấy ngươi là tên chạy vặt cho Bá hoàng tử. Kêu Bá hoàng tử đến đây, nếu hắn tự mình đến đón người có lẽ ta còn nể mặt, ngươi thì . . . Chưa đủ tư cách.

Phong Phi Vân ngoắc tay, Tứ hoàng tử Kim Ô tộc quỳ trước mộ Thanh Liên thánh nữ bỗng bay tới, đầu gối trầy xước.

Phong Phi Vân hỏi:

- Ngươi quỳ ba ngày, đã giá ngộ chưa?

Ánh mắt Tứ hoàng tử Kim Ô tộc âm u, tàn nhẫn nói:

- Khi nào ta thoát khốn chắc chắn sẽ diệt cả tộc nhà ngươi!

- Xem ra ngươi cần quỳ thêm mấy ngày.

Tứ hoàng tử Kim Ô tộc bị Phong Phi Vân đẩy tới vách đá, mặt hướng những tu sĩ bên ngoài Thanh Liên linh sơn, trúc xanh chống đầu gã.

Tứ hoàng tử Kim Ô tộc rất nhục nhã, gã chưa từng chịu nhục như thế này. Về sau gã còn mặt mũi nào nhìn người?

Tứ hoàng tử Kim Ô tộc bị bốn mươi chín đốm sáng trấn áp, cổ bị cành trúc chống, mất hết mặt mũi.

Tứ hoàng tử Kim Ô tộc nhắm tịt mắt, nghiến răng gào thét:

- Thiên Phong sư huynh, hãy giết tên khốn này giúp ta!

Khí thế Thiên Phong Tử lạnh lẽo, một luồng khí lạnh lan tràn từ dưới chân gã ngưng tụ thành huyền băng màu trăng dưới đất, đóng băng đôi chân hắn.

Thiên Phong Tử là hoàng tử Đại Phong yêu tộc, sở trường về tốc độ, chớp mắt xuất hiện trước mặt Tứ hoàng tử Kim Ô tộc. Thiên Phong Tử định cứu Tứ hoàng tử Kim Ô tộc trước rồi thoải mái đấu hết sức, chém bán yêu kia.

Bùm!

Cánh tay Thiên Phong Tử chưa chạm vào người Tứ hoàng tử Kim Ô tộc thì một bát quái đạo ấn đập vào mặt gã, buộc gã phải thụt lùi.

Thiên Phong Tử duỗi hai tay ra, dựng lưới tử điện chặn lại bát quái đạo ấn.

Ngón trỏ và ngón giữa Phong Phi Vân bắt ấn điểm vào bát quái đạo ấn. Bát quái đạo ấn trướng to gấp mười lần, biến thành một vòng xoáy trắng đen cuốn Thiên Phong Tử vào.

Đây là uy lực của linh khí thập ngũ phẩm, sức người khó thể ngăn cản.

Hai tay Phong Phi Vân khép lại, trên bàn tay ngưng tụ hai đoàn thánh quang. Phong Phi Vân định hoàn toàn khép lại bát quái đạo ấn, nhốt chết Thiên Phong Tử trong đó.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

bát quái đạo ấn rung lắc bần bật, bên trong phát ra tiếng búa to đánh vào núi.

- Phá cho ta!

Hai luồng sáng và đen bị mở ra, bát quái đạo ấn bị xé một cái khe. Một con chim đại phong màu xanh bay ra khỏi bát quái đạo ấn, giương cánh thì che rợp trời, tiếng hót vang vọng chân trời.

Thiên Phong Tử rất mạnh, dù bị nhốt trong bát quái đạo ấn vẫn lao ra được.

Thiên Phong Tử mạnh hơn đám người Tứ hoàng tử Kim Ô tộc, Yến Tam Thiên rất nhiều, chắc đã bước vào Vũ Hóa đệ tam trọng.

Thiên Phong Tử hóa thân làm chim đại phong, miệng phun một luồng khí là cuồng phong quét qua, thổi Phong Phi Vân bay ra mấy ngàn dặm.

Thiên Phong Tử nói:

- Một bán yêu bình thường cũng dám đấu với ta? Bị diệt thế trận phong của ta thổi chắc chắn xương thịt tách lìa.

Thiên Phong Tử biến hình người đáp xuống Thanh Liên linh sơn, định cứu Tứ hoàng tử Kim Ô tộc đi.

Nhưng khi Thiên Phong Tử tới vách đá thì thấy bán yêu đã đứng đó.

Thiên Phong Tử dụi mắt cho rằng mình hao mắt. Đột nhiên bán yêu di chuyển, đánh một đấm, trên nắm tay rực rỡ sắc vàng kèm theo sức mạnh dữ dội.

- Hám thiên thuẫn thạch!

Thiên Phong Tử lấy một tảng đá to ra công kích bán yêu.

Bùm!

Đá to vỡ ra.

Phong Phi Vân đấm trúng ngực Thiên Phong Tử, cú đấm như đập vào núi sắt, làm cánh tay hắn tê dịa. Ngực Thiên Phong Tử lóe lên hoa văn cổ xưa đan xen thành thần vnă chặn lại nắm đấm của Phong Phi Vân.

Thiên Phong Tử cười to bảo:

- Bán yêu bình thường mà mơ phá thần văn hộ thể của ta? Đây là cổ văn do tiên hiền bán thánh trong gia tộc viết lên người ta. Dù ta đứng im không nhúcn hích thì ngươi cũng không đánh gục ta được.

- Vậy sao?

Hai tay Phong Phi Vân chắp vào nhau, mấy chục thánh linh khí bay ra chém vào Thiên Phong Tử.

Thiên Phong Tử sẽ không đứng im chờ Phong Phi Vân đánh, gã cảm nhận thánh linh khí trên bàn tay hắn. Lưng Thiên Phong Tử mọc cánh bay elen cao, định né tránh.

Lưng Phong Phi Vân cũng mọc cánh, ngọn lửa đốt cháy trên đôi cánh, tốc độ mau hơn Thiên Phong Tử. Phong Phi Vân chém ra thánh linh khí như tia chớp xẹt qua vũ trụ, chém rớt một cánh của Thiên Phong Tử, máu rơi đầy trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.