Nếu như là cháu gái của mình thật sự bị Hạnh Hoa Lâu mua, vậy thì coi
như cả đời nó sẽ bị phá hủy, hơn nữa nhất định sẽ bị làm nhục cho tới
chết.
Lão già nhìn đứa cháu gái đang bị Phong thiếu gia làm nhục ở trên giường, đau khổ không nói ra được, lòng đau như cắt, hận không thể đâm đầu xuống đất mà chết.
- Mẹ kiếp, lão già này, ngươi lại dám gây chuyện làm trở ngại thiếu gia nhà chúng ta, ta đánh cho ngươi chết.
"Bịch..bịch."
Một tên đầy tớ thân hình tráng kiện, một cước đá ra đã làm cho lão già bay ra ngoài, máu ứ đọng trên trán, máu me đầy mặt.
- Thiếu gia, người cứ vui sướng, lão già này giao cho chúng tôi, chúng tôi nhất định làm cho ổn thỏa mọi chuyện. Ha ha!
Hai tên đầy tớ với thân thể cường tráng ra vẻ hiểu ý, hướng về Phong Phi
Vân đang ở trên giường mà nịnh hót, cười một tiếng sau đó đóng cửa lại,
lôi lão già đi ra bên ngoài, lão sẽ bị đánh cho đến chết.
Ngoài cửa, tiếng bước chân dần dần đi xa, âm thanh cầu xin buông tha của lão già càng ngày càng yếu.
- Phong thiếu gia, cầu xin người mau cứu ông nội của ta, người muốn gì ta đều tùy ý người hết, cái gì cũng đều tùy người.
Tiểu Ngọc Nhi nóng ruột, nước mắt chảy ròng, không ngừng cầu khẩn Phong Phi
Vân, đôi tay nhỏ bé chắp trước ngực. Ở trong lòng ngực của Phong Phi Vân chắp tay thi lễ không ngừng, đôi chân ngọc hết sức thon dài nõn nà cũng không kẹp chặt lại nữa, hơi hơi mở ra, tùy ý cho hứng thú của hắn ta.
Lúc này nàng giống như một con cừu non bé nhỏ đáng thương chịu khuất phục
dưới uy quyền loài sói hung ác, bộ dạng như thế kia thật giống như đang
nói, ngươi muốn ăn thì ăn liền đi!
Trải qua những phút lơ đễnh
ngắn ngủi, Phong Phi Vân rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng dòng suy nghĩ trong
đầu. Tiểu cô nương bị hắn cởi hết quần áo tên là Ngọc Nhi, từ nhỏ cùng
với La Lão Hán sống nương tựa lẫn nhau, lẻ loi hiu quạnh, ở hẻm nhỏ
Thạch Ma mở ra một quán trà ngoài trời, kinh doanh buôn bán nhỏ.
Ngày hôm nay, Phong Phi Vân mang theo hai tên đầy tớ đi ngang qua ngõ hẻm
Thạch Ma, đúng lúc thấy tiểu cô nương này đây. La Ngọc Nhi mặc dù mới
mười bốn tuổi, nhưng trời sinh lanh lợi, hình dáng động lòng người,
thoáng cái hấp dẫn Phong thiếu gia.
Vì vậy khi đêm xuống Phong
thiếu gia liền mang theo hai tên cẩu nô tài, nghênh ngang tới nhà La Lão Hán, một cước đá văng cánh cửa, xông thẳng tới bắt La Ngọc Nhi, loại
chuyện như vậy hắn làm không ít cho nên rất quen tay hay việc, rất nhanh thì đã lột trần Ngọc Nhi đặt ở dưới thân mình.
Linh hồn Phượng Phi Vân chính là vào lúc này đâm vào thân thể của hắn, hòa cùng linh hồn của hắn làm một.
Vì thế liền sau đó mới xảy ra một màn kia!
Phượng Phi Vân hòa cùng Phong Phi Vân, bây giờ đã là một người, mặc dù vẫn còn giữ tính cách ngỗ ngược, phóng đãng của Phong Phi Vân nhưng ý thức của
Phượng Phi Vân trong cái cơ thể này nhiều hơn.
- Phong thiếu gia, người lòng dạ từ bi hãy bỏ qua cho ông nội của ta!
La Ngọc Nhi tiếp tục cầu xin, khóc thật giống như nước mắt của một người.
La Ngọc Nhi nhắm chặt hai mắt đợi chờ cơn ác mộng đến, trong lòng khuyên
bảo bản thân, dù cho có đau đi nữa cũng không thể kêu thành tiếng, thế
nhưng nàng đợi rất lâu cũng không có cảm giác đau nhức, ngược lại trên
người nhẹ hơn một chút. Vốn là Phong Phi Vân đè ở trên thân thể mềm mại
của nàng đã bước xuống giường, cầm quần áo mặc hết vào giống như đã làm
xong chuyện vậy.
Lẽ nào lần đầu tiên của con gái sẽ không đau?
Lẽ nào trong lúc mình không biết, không ngờ hắn đã làm nhục mình?
La Ngọc Nhi nhịn không được lại nhỏ giọng khóc ồ lên:
- Phong thiếu gia, người đã chiếm đoạt Ngọc Nhi thì có phải là nên buông tha cho ông nội của ta hay không?
- Hả ?
Phong Phi Vân thiếu chút nữa lộn nhào một cái, tức giận:
- Đang ban ngày nên tiểu nương tử ngươi nên thông minh tí đi nha! Mở hai
mắt ra nhìn cho kỹ, ngắt nhéo chính mình cũng được, ngươi tỉnh lại đi,
nếu bổn thiếu gia ta nếu thật sự chiếm đoạt ngươi, sợ là bây giờ ngay cả sức để nói ngươi cũng không có.
La Ngọc Nhi sửng sốt một chút,
chợt trong lòng mừng rỡ, biết lúc này mình không có bị hắn làm nhục, thế nhưng tại sao hắn đột nhiên không làm nhục mình chứ?
Đây là vấn đề nên suy nghĩ sâu xa mới được.
Phong Phi Vân lắc đầu một cái, tự nhiên không biết nàng đang nghĩ gì trong
lòng, trực tiếp mở cửa hướng về phía hai tên đầy tới đuổi theo.
Lão già này nghìn vạn lần không nên bị đánh chết, bằng không Phượng Phi Vân ta vừa mới sống lại, sẽ phải mang tiếng ức hiếp người già, sau này sao
có thể lăn lộn?
La Ngọc Nhi trùm chăn cuộn người ở trên giường,
kinh ngạc nhìn chằm chằm hình bóng của Phong Phi Vân, tràn đầy khó hiểu, "Lẽ nào tên ác ôn này đột nhiên xuất hiện lương tâm? Không, hắn không
chuyện ác nào mà không làm, táng tận lương tâm, làm sao có thể bỏ qua
cho ta và ông nội, chẳng lẽ vừa rồi đắc tội với hắn nên hắn muốn đem ta
bán vào Hạnh Hoa Lâu làm gái điếm, làm thiếp?"
La Ngọc Nhi sợ hãi, run lẩy bẩy, trong thời gian ngắn đó không nhịn được mà khóc, mạng của mình sao mà đau khổ thế này?
Phong gia ở Linh Châu thành một tay che trời, nàng căn bản là không có cách
nào chống lại, dù cho bị Phong thiếu gia làm nhục, bị hắn bán vào kỹ
viện cũng chỉ có thể cam chịu số phận.
Tuy rằng trong lòng rất sợ hãi, nhưng nàng vẫn nhanh chóng mặc áo gai làm áo lót, lén lén lút lút
đi theo ra ngoài, nàng biết rõ Phong thiếu gia nhất định là đánh đòn
hiểm với ông nội của mình, sau đòn tàn nhẫn với ông nội, vẫn là phải làm nhục mình, không thể nào may mắn thoát khỏi.
Cậu thiếu gia quần áo lụa này quả thực là ác ma hóa thân!
¬Phong Phi Vân đuổi theo ra tới giữa căn phòng nhỏ thấp, đi vào trong một tòa
viện, ở nơi này có vẻ có chút cũ nát, có nơi bức tường đều đã sụp đổ lõm xuống, gạch ngói chất đống ở một góc.
Rất dễ nhận thấy La Ngọc Nhi và La Lão Hán cuộc sống rất nghèo khó, bơ vơ làm cho lòng người phải sinh ra thương xót.
Chỉ có cháu gái và ông nội, hai người sống nương tựa vào nhau.
Nếu như bây giờ hắn là Phong Phi Vân, như vậy thì La Lão Hán và La Ngọc Nhi nhất định sẽ thoát khỏi nghèo khổ, thế nhưng bây giờ Phong Phi Vân
không nghĩ ra được phải làm sao để cho đừng xảy ra chuyện bi thương.
- Xảy ra án mạng rồi, hai người đầy tớ của Phong gia đánh chết La Lão Hán rồi.
- Ồn ào gì mà ồn ào, muốn chết phải không? Cũng không nhìn xem ai làm chủ ở đây sao, chính là Phong thiếu gia gian ác, ở Linh Châu thành ai mà
dám qua mặt Phong thiếu gia nhất định là mạng của mình sẽ bị gây khó dễ.
- Trời ơi! Thực sự là làm bậy mà! Tiểu cô nương La gia kia xem ra đêm nay sẽ bị tên súc sinh kia làm nhục, ngày mai nói không chừng sẽ bị Hạnh
Hoa Lâu mua.
Một chàng trai siết thật chặt quả đấm, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.
- Nhỏ giọng chút, nếu bị Phong thiếu gia nghe được sẽ khó mà giữ lại được cái mạng nhỏ này.
- Ôi! Ai kêu gia đình họ có tiền có thế chứ!
Chàng trai kia tức khắc thở dài, xương sống cũng mềm nhũn ra.