Linh Chu​

Chương 169: Chương 169: Núi thẳm rừng rậm có giọng nữ. (2




May là Phong Phi Vân tinh thông với nước nên mới không bị chết đuối, nếu không liền rất oan uổng.

Lại là một phen giãy dụa, rồi mới gian nan nổi lên mặt nước. Sau đó hắn lội vào bờ, giờ phút này toàn thân hắn đã không còn chút sức lực nào. Ngay cả cử động liên tục ngón tay một hồi mà hắn cũng không có sức lực nữa.

Tứ Phẩm đan dược chó má gì, tác dụng phụ này thật sự không phải người bình thường có khả năng đón nhận. Chính mình tu luyện Bất Tử Phượng Hoàng thân mà đều bị hành hạ đến thê thảm như vậy, nếu là tu sĩ khác chẳng phải đã không đi nổi ?

Điều duy nhất vẫn còn khiến cho Phong Phi Vân cảm thấy vui mừng chính là, linh khí trong thân thể không chỉ có không có héo rũ, ngược lại trở nên càng tràn đầy hơn. Mà ngay cả Tiên Căn đều thai nghén thành thục, đây là dấu hiệu đạt tới Tiên Căn đỉnh cao.

Mặc dù thân thể cực kì suy yếu, nhưng mà Phong Phi Vân vẫn cắn răng ngồi lên. Hắn muốn điều động linh khí trong thân thể, mau chóng khiến cho thân thể của mình khôi phục đến trạng thái đỉnh cao.

Nhưng mà điều khiến cho hắn thất vọng chính là, hiện nay kinh mạch và huyết mạch đều khô héo ở một mức lớn. Không có linh khí toàn thân, nhưng mà lại chỉ có thể có những tia nhỏ lưu động trong kinh mạch và huyết mạch, chúng khôi phục sức sống cực kì thong thả.

Với tốc độ như vậy, ít nhất cũng có hao phí thời gian nửa tháng mới có thể hoàn toàn khôi phục đến trạng thái đỉnh cao. Xem ra thời gian nửa tháng này chỉ có thể tìm kiếm một chỗ bí ẩn, trước tiên tạm bế quan tu luyện mới là đúng nhất.

Giới tu đạo cũng là giới tu tặc đạo, nếu mà không có thực lực, quả thực một tấc khó đi.

Trước mắt là một dòng suối nhỏ, khắp nơi chung quanh đều là cây cổ thụ chọc trời. Có loại mọc ra phiến lá màu tím, có loại mọc ra vỏ cây hình vẩy cá. Có đại thụ gốc lộ ra ngoài, vẻn vẹn chỉ là cái rễ cây mà đã to như cái cối xay.Rất hiển nhiên chính mình hiện tại đang rơi vào trong một vùng rừng rậm hoang vu lớn.

Muốn sống sót, trước hết phải ăn cái gì đó. Phong Phi Vân cũng không biết chính mình đã ngất đi bao nhiêu ngày, chỉ cảm thấy trong bụng trống rỗng. Việc chính mình sở dĩ đều không thể vận lên được nửa phần khí lực, thì chuyện không có cái gì ăn có lẽ cũng là một nguyên nhân.

Liền tại lúc hắn cảm thấy rầu rĩ vì chuyện kiếm cái để ăn, ngẩng đầu lên liền thấy chim ưng trọc to như cái gầu nước bay qua trên trời cao. Con chim ưng trọc kia mặc dù cực kì hung dữ, mỏ ưng như cái móc sắt, ưng trảo sắc bén như mũi dùi đâm tới. Nhưng mà trên người cũng rất nhiều thịt. Nếu mà có thể bắt con chim ưng trọc này rồi nhóm lửa nướng ăn, liền thật ngon miệng.

Chỉ tiếc chính mình hiện tại ngay cả cử động một cái đều gian nan, càng khỏi phải nói đi đánh một con chim ưng trọc cho rơi xuống để ăn thịt.

- Rầm!

Liền vào lúc trong lòng Phong Phi Vân nghĩ như vậy, thì con chim ưng trọc cực lớn kia bay đến trên đỉnh đầu thì đột nhiên liền rớt xuống, rơi ngay bên cạnh Phong Phi Vân.

Trời ạ! Lão Thiên đã mở mắt, chẳng lẽ Lão Tử gần đây có số con rệp, cho nên lão thiên gia cuối cùng cũng thương cảm ta, khiến cho điều ta nghĩ thầm được toại nguyện. Muốn ăn thịt ưng, con chim ưng trọc này liền rớt xuống từ trời cao. Vậy nếu là ta nghĩ đến một muội muội, chẳng phải trời cao cũng muốn rớt xuống một người muội muội ?

Thế này cũng quá sung sướng!

Liền vào lúc trong lòng Phong Phi Vân kích động, lão Thiên lại mở mắt một lần nữa. Quả nhiên có muội muội. Từ xa xa truyền đến một âm thanh thiếu nữ véo von dễ nghe:

- Tỉ, tỉ bắn một mũi tên này thực sự chuẩn. Ta rõ ràng nhìn thấy Ma Thương Ưng rớt xuống, nhưng làm thế nào liền không tìm được vậy?

- Chúng ta đi sang bên kia khe nước tìm một chút, hình như là nó rơi về phương hướng kia!

Một âm thanh khác của nữ nhân vang lên.

- Này! Hỗn khất nhi ( khất cái), vừa rồi có nhìn thấy một con đại ưng rơi xuống từ trời cao.

Đây là một thiếu nữ mang theo cây cung gỗ Thiết Lan, nàng ước chừng mười ba, mười bốn tuổi, trên người mặc áo sam ô vuông màu xanh cánh trả.Bên dưới mặc một cái khố vải rách, chỉ có thể che khuất những chỗ trên đầu gối, còn bắp chân phía dưới đầu gối thì để lộ ra.

Làn da màu tiểu mạch, trên bắp chân trên không có chút thịt dư thừa, có vẻ cũng khá nhẵn nhịu. Nếu như được sờ vào một cái, có lẽ là cũng khá co dãn.

Trên chân vẫn còn đi một đôi giầy rơm màu vàng. Bởi vì trong núi đường sá xa xôi, không chỉ có giầy rơm bị mài rách mà ngay cả mu bàn chân đều bị bụi gai xẻ ra vết thương, huyết dịch đã khô cạn, hay là đóng vảy!

Trái lại vóc người thanh tú, đặc biệt đôi mắt tròn vành vạnh kia, thật giống như vầng trăng trên trời cao.

Trên lưng nàng đeo một cái ống trúc, bên trong chứa đầy những mũi tên. Chính là lấy đoạn gỗ vót thành, dài ba thước ba tấc, đầu mũi tên bịt sắt, đuôi có lông ngỗng.

Nàng như là nữ hài tử trong một nhà bình thường, nhưng lại không giống nữ hài tử trong nhà người bình thường. Ít nhất nữ hài tử trong nhà người bình thường sẽ không xuất đầu lộ diện giống như nàng vậy. Lại càng sẽ không mặc quần áo vải gai và đi giầy rơm, lưng đeo bao đựng tên, mang theo cây cung lớn. Đây tuyệt đối là người luyện võ.

Kỳ thật cũng do Phong Phi Vân từ nhỏ lớn lên tại Linh Châu, hoàn cảnh cuộc sống giàu có cho nên mới cảm giác rằng nữ hài tử nên mặc trang phục hoàn toàn sạch sẽ, ngồi ở trong phòng thêu hoa, đứng bên hồ nước cho cá ăn. Coi như là nữ hài tử nghèo khó một chút liền như Tiểu nương tử La gia bán trà kia, cũng là ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, nhã nhặn lịch thiệp, mà tuyệt đối sẽ không đi giầy rơm, vào trong núi săn thú.

Mà sự thực tại rất nhiều vùng núi xa xôi, không chỉ có là nam nhân mà chính nữ nhân cũng phải làm một chút việc nặng vì cuộc sống. Vì sinh kế, vì mấy đồng tiền mà đi hái thuốc ở trên vách đá, hái quả tại chốn sơn dã.

- Khụ khụ! Ta đâu phải là hỗn khất nhi, ngươi cũng đừng xem thường người.

Phong Phi Vân dựa lưng vào bụi cỏ, có vẻ hết hơi quỳ rạp trên mặt đất, lại là ho khan hai tiếng.

Quý Tiểu Nô có hơi nhíu mày, lại lần nữa liếc mắt đánh giá Phong Phi Vân rồi gật đầu, lại lần nữa xác định hắn đích thật là một tên hỗn khất nhi. Nếu không phải hỗn khất nhi thì tại sao lại ăn mặc rách nát như vậy. Hơn nữa điệu bộ có vẻ vài ngày không có ăn cơm.

Bình thường hỗn khất nhi cũng sẽ không thừa nhận chính mình là hỗn khất nhi!

- Vậy rốt cuộc ngươi có nhìn thấy một con đại ưng rớt xuống từ trời cao?

Quý Tiểu Nô càng quan tâm đến vấn đề này. Một đôi mắt to của nàng chăm chú nhìn thẳng vào Phong Phi Vân, mắt cũng không chớp một cái.

Phong Phi Vân nói:

- Đương nhiên là không có thấy!

- Cái này kỳ quái, rõ ràng là rơi rụng ở quanh chỗ này, tại sao ngươi lại không thấy được ?

Quý Tiểu Nô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, một đôi mắt sáng ngời hướng về trong bụi cỏ phía sau Phong Phi Vân mà nhìn lại, lập tức dậm chân mà kêu lên với vẻ trách móc:

- Hay cho hỗn khất nhi nhà ngươi, cũng dám giấu mồi săn tỷ tỷ của ta bắn rơi. Nói láo đến ngay cả ánh mắt cũng không chớp một cái.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.