Linh Chu​

Chương 462: Chương 462: Phong Đại Ngưu tái xuất giang hồ. (1)




Phong Phi Vân tu luyện ra bốn mươi đạo thần thức, tuy rằng vẫn là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, nhưng chiến lực lại hơn xa tu sĩ cùng cảnh giới.

Trong cùng cảnh giới, coi như là thiên tài cấp bậc sử thi, cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn.

Sắc trời càng ngày càng lờ mờ, màn đêm rốt cục buông xuống.

Ở Bắc Giao tòa cổ thành này, có một tòa mai viên, đã có 300 năm lịch sử, từng là chỗ ở của thành chủ Thiên Hoa Cổ Thành, La Phù công chúa đã đến Thiên Hoa Cổ Thành, thành chủ đại nhân liền chủ động dâng ra tòa mai viên này, trở thành chỗ tạm cư của La Phù công chúa.

Tuyết trắng bay đầy trời, hương hoa mai xông vào mũi.

Tiết giá lạnh, bách hoa tàn lụi, chỉ có hoa mai ngạo, hoa hồng như máu người, hương hoa truyền ngàn dặm.

Nhưng hoa mai tuy đẹp nhưng lại không đẹp bằng một ngón tay của La Phù công chúa, hoa mai có thơm cũng không thơm bằng một sợi tóc của La Phù công chúa.

- La Phù công chúa dã tâm thật lớn, rất giống Nữ Đế Long Khương Linh lúc tuổi còn trẻ, nàng đây là muốn lại đi đường Nữ Đế, trước tiên lưu danh trên Thánh Bi, sau đó phế thái tử, cuối cùng đoạt Đế vị.

con trai trưởng Hổ Thiên Hầu và Tam vương tử màu vàng đứng ở bên ngoài Thiên Mai trang viên, hai người đều là hùng chủ một đời tuổi trẻ top 50 trên 《 Bách Tháp Bảng 》, tư chất nghịch thiên, địa vị cao thượng.

Bọn hắn đều mặc nho bào màu trắng, đứng trên mặt tuyết, chung quanh thân thể linh khí vờn quanh, trên đỉnh đầu có khí tượng vô hình chiếm giữ.

- Nếu không phải Thái Tử đương triều Long Thần Nhai là một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi thì nói không chừng ta cũng đã đứng ở trận doanh của La Phù công chúa rồi, dù sao La Phù công chúa đã ngưng tụ Hoàng Long chi khí, hơn nữa đã nhận được Hậu Lệnh Thần Phi truyền thừa...

Trên vai con trai trưởng Hổ Thiên Hầu mang theo một tầng Hổ Giáp màu vàng, khiến hắn hêm thêm vài phần uy nghiêm.

- Đây là Đế vị chi tranh, chúng ta vẫn không nên nhiều lời thì tốt hơn.

Tam vương tử Đại Thực quốc thấp giọng nói.

Hai người tuy rằng đều thân phận tôn quý, sau lưng có thế lực lớn làm chỗ dựa, nhưng năm gốc thiên niên linh thảo, đối với bọn họ mà nói vẫn không phải chuyện đùa.

Bình thường bọn hắn có thể xuất ra một gốc linh thảo cũng là việc khó, cũng chỉ có La Phù công chúa mới có được thủ bút như vậy.

Hai người cũng là vì năm gốc linh thảo này mà đến, không hề đàm luận, trực tiếp đi thẳng vào Thiên Mai trang viên.

PHỐC!

Một mảnh huyết dịch vẩy ra, nhuộm đại môn màu son của Thiên Mai trang viên càng thêm tươi đẹp, một đệ tử mặc nho bào trắng kêu thảm một tiếng, ngã xuống trong vũng máu, chăm chú bụm lấy bả vai phải, giữa ngón tay tràn đầy huyết dịch.

Một cánh tay của hắn cũng bị ném bay, rơi vào trên thềm đá.

- Lá gan Tà Tông các ngươi thực quá lớn, nhục đệ tử Vạn Tượng Tháp ta, quá đáng.

Triệu Điền lạnh giọng nói, hung hăng chằm chằm vào thân mặc hắc bào đệ tử Tà Tông, không có chút nào khuất phục chi sắc.

Triệu Điền cũng là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, đệ tử Võ Tháp, vốn đến Thiên Mai trang viên để tham gia thịnh hội lần này.

Nhưng ở bên ngoài Thiên Mai trang viên lại gặp phải đệ tử Tà Tông, những đệ tử Tà Tông này thập phần hung hăng càn quấy, vậy mà ngang nhiên dùng khóa sắt trói bốn nữ đệ tử của Vạn Tượng Tháp lại, bị bọn hắn sử dụng giống như nữ nô vậy.

Bọn hắn đây nào phải đến tham gia thịnh hội của La Phù công chúa? Quả thực là đến nhục nhã học viên Vạn Tượng Tháp mà.

Triệu Điền đã sớm nghe nói đệ tử Tà Tông thường xuyên bắt nữ đệ tử Vạn Tượng Tháp tùy ý chà đạp, rót dâm dược, tù nữ nô, chuyện ác gì cũng có thể làm ra.

Vốn hắn còn không tin, nhưng hôm nay tận mắt thấy, trong lòng lập tức lửa giận cao ba trượng, lập tức liền muốn ra tay chém giết đám cuồng nhân Tà Tông này.

Người khác không dám đắc tội Tà Tông, Triệu Điền hắn dám, chỉ cần có thể xả được ngụm ác khí trong lòng này, dù có chết thì đã sao?

Nhưng đệ tử Tà Tông lại cường đại hơn hắn nghĩ, chín đạo võ pháp hắn đánh ra bị người một đao phá vỡ, còn bị chém bay tay, ngã xuống nơi cửa ra vào của Thiên Mai trang viên.

- Cạc cạc! Tiểu tử, chúng ta hung hăng càn quấy đấy thì đã sao>

Một tên đệ tử Tà Tông hai tay như màu kim loại đi tới trước mặt Triệu Điền, chân mang giày da kỳ ngưu, lân phiến như sắt, một cước giẫm nát tay đứt của Triệu Điền, hóa thành một đoàn bùn máu.

Tổng cộng chừng tám tên đệ tử Tà Tông, đều là cảnh giới Thần Cơ Đại viên mãn, mặc áo choàng màu đen, tóc dài xõa xuống, tựa như tám tôn Địa Ngục Tà Ma.

Tên đệ tử Tà Tông đã luyện hai tay đến giống như huyền thiết kia chỉ là một trong số đó, vừa rồi chính là hắn đã một đao phá vỡ chín đạo võ pháp của Triệu Điền, cũng chém bay cánh tay hắn xuống.

Hắn còn không phải là người mạnh nhất trong tám gã đệ tử Tà Tông nữa.

Một nữ tử trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp mặc nho bào màu trắng kia da thịt như tuyết, nhỏ tuổi nhất chừng mười lăm, lớn nhất cũng chỉ hai mươi, đều tư sắc hơn người, chẳng qua hiện giờ đã biến thành tù nhân, hai tay và hai chân đều bị đóng dấu.

Trên người các nàng có rất nhiều vết thương, quần áo rất không chỉnh tề, đối với mấy tên đệ tử Tà Tông này cảm thấy rất sợ hãi, chỉ cần những tên đệ tử Tà Tông này cười nhìn chằm chằm vào các nàng thôi các nàng cũng dọa đến quỳ trên mặt đất, toàn thân lạnh run.

Cũng không biết các nàng đã trải qua tao ngộ đáng sợ cỡ nào mới có thể bị dọa đến yếu ớt như vậy, nào còn giống thiên tài tu tiên chứ, hôm nay quả thực ngay cả nữ bộc bình thường cũng không bằng.

- Vạn Tượng Tháp đã suy sụp, cái gọi là tinh anh đệ tử cũng trở thành con mồi của Tà Tông chúng ta, cái gọi là nghiêng thế mỹ nhân, cũng chỉ là công cụ cho đệ tử Tà Tông chúng ta tiết dục tập thể.

Một tên đệ tử Tà Tông nhe răng cười, đi đến bên người một nữ tử Ngự Thú Tháp chỉ có mười bảy tuổi, thân thể mềm mại của nữ tử thanh thuần tĩnh nhã lập tức lạnh run, trong mắt tràn đầy sợ hãi, lập tức quỳ trên mặt đất.

- Đã thấy vị thiên tài mỹ nữ Ngự Thú Tháp này chưa, nàng ít nhất đã ngủ với bốn mươi đệ tử Tà Tông, dâm dược đã bị cho ăn sợ là không dưới ba cân, hắc hắc...

Vị này đệ tử Tà Tông này hung hăng bóp một cái lên ngực nàng.

Thiên tài mỹ nữ Ngự Thú kia vẫn không nhúc nhích, mặc hắn dưới ban ngày ban mặt chà đạp, mặt mũi tràn đầy nước mắt, ướt đẫm vạt áo.

- Cầm thú... Ta liều mạng với các ngươi...

Triệu Điền xoay người từ mặt đất bò lên, trong thân thể lao ra ba đầu dị thú chiến hồn, một chưởng đánh ra lực lượng bảy đầu kỳ ngưu, nhưng lực lượng bảy đầu kỳ ngưu và ba đầu dị thú chiến hồn liền bị một cánh tay như kim loại dễ dàng bóp nát.

PHỐC!

Bàn tay kim loại kia trực tiếp xuyên thủng thân thể Triệu Điề, huyết vụ vung đầy đất.

Nhưng cánh tay kia lại kẹt lại trong thân thể Triệu Điề, vị đệ tử Tà Tông kia biến sắc, Triệu Điền thật sự quá điên cuồng, trực tiếp dùng đầu của mình, đập tới ngực tên đệ tử Tà Tông kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.